Dặn lòng cố quên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tớ luôn tự nhủ với lòng mình không được nhớ về cậu nữa. Đừng tự nhớ cậu rồi nước mắt lại tuôn rơi.
Tớ luôn dặn lòng hãy để quá khứ trôi qua đi, hãy để ký ức được ngủ yên.
Tớ luôn ước gì mình có thể cứ làm việc, hay cứ đi lang thang hoài mà ko biết mệt để không cần nằm nghỉ và lại nhớ về cậu.
Tớ dặn lòng, dặn lòng nhiều lắm hãy cố quên đi, cố quên đi...
Nhưng tất cả đều không được, tớ lại đang nghĩ về cậu, đang nhớ lại gương mặt cậu và nước mắt cứ tuôn rơi.
Tớ phải làm sao đây? Làm sao đây? Có phải tớ điên rồi không? Tại sao cứ phải nhớ mãi một người mười mấy năm không một chút tin tức? Tại sao lại tự chuốc khổ như vậy? Quên hết đi và mở lòng với một người khác thương mình, luôn bên mình, quan tâm mình khó lắm sao? Tớ đã làm gì sai mà tự dày vò mình như vậy? Mười ba năm vẫn chưa đủ sao? Mười ba năm rồi sao vẫn chưa buông bỏ được? Cũng chỉ là một người bạn, một người bạn thuở nhỏ, cũng đơn giản là chúng ta đã đi lướt qua nhau, đã gặp rồi ly biệt. Chỉ thế thôi. Trên đời này có bữa tiệc nào mà ko tàn? Vậy tại sao cứ mãi giữ trong lòng?
Phải cứng rắn lên, mạnh mẽ lên chứ. Hãy quên đi và từ bỏ đi, ai lại cứ nhìn về quá khứ mà ko hướng đến tương lai như vậy. Đừng nghĩ vẩn vơ, đừng nhớ đến khuôn mặt đó và đừng ôm hi vọng để chờ đợi nữa.
Tớ lại đang dặn lòng mình như thế...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro