Nặng trĩu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Cuộc đời đâu có bao lâu, mấy mươi năm thoáng chốc rồi cũng qua. Vì vậy hãy sống thật thoải mái, tự do và không lo nghĩ nhiều' trong lòng tớ luôn tự nhủ như vậy từ khi trưởng thành. Nhưng đã hơn 10 năm trôi qua tớ vẫn chưa thật sự làm được điều này. Miệng cười ha ha hi hi mà lòng vẫn nặng trĩu. Bao năm rồi tớ vẫn luôn làm hết sức mình để sự nghiệp phát triển, ba mẹ yên tâm. Bao năm rồi tớ vẫn sống với cái suy nghĩ mình phải sống thật tốt để có thể lo cho các em, lo cho ba mẹ sau này, để các em có thể tự do theo đuổi đam mê của chúng mà không phải e ngại chuyện tiền nong, để ba mẹ được sống sung túc hơn khi đã có tuổi. Cứ thế tớ đã sống hơn 10 năm với cái cách tự mình lo liệu, tự mình kiên cường và giờ đây dường như không còn biết cách mở lòng mình với ai. Tớ có thể ngồi nghe và chia sẻ với nỗi buồn của người khác nhưng chưa bao giờ biết cách chia sẻ nỗi lòng của mình. Cứ như thế mười mấy năm trôi nhưng tâm sự chưa bao giờ vơi được, kỷ niệm chồng kỷ niệm cất đầy trong trái tim nhỏ bé.
"Tôi sợ tôi không có cơ hội
Nói lời tạm biệt với cậu
Vì có lẽ sau này sẽ chẳng bao giờ gặp lại cậu nữa"
Đoạn nhạc du dương nhẹ nhàng khơi dòng nước mắt trái tim se lạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro