Chương 2: bạn cùng phòng lập dị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện tại Ái Hy đang đứng trước cổng trường đại học X nơi mà mình sắp chuyển vào học. Mong là không gặp nhiều rắc rối nơi chỗ lạ! Cô vuốt ngực tự trấn an mình rồi bước vào cổng. Nhờ sự giúp đỡ nhiệt tình của sinh viên ở đây, cô nhanh chóng tìm được phòng hiệu trưởng. Trước khi vào cô cũng kĩ lưỡng chỉnh chu đầu tóc, hôm nay cô nàng trông khá lịch sự với chiếc áo sơ mi trắng thư sinh và chiếc quần jean đơn giản. Mái tóc dài được búi lên trông rất gọn gàng. Chỉnh chu bản thân một lúc cô mới mạnh dạn gõ cửa.
Cộc Cộc !!!
Tiếng gõ cửa vừa vang lên thì cùng lúc một chất giọng trầm của một người đàn ông đứng tuổi cũng cất lên hòa vào tiếng gõ cửa.
-Mời vào!
-Dạ! Em chào thầy em là học sinh chuyển vào trường này, em là Trương Ái Hy. Đây là hồ sơ và thông tin cá nhân của em ạ!
Ái Hy không chần chừ gì thêm cô nhanh nhẹn bước vào phòng một cách tự nhiên cũng không quên lịch sự chào hỏi giới thiệu bản thân rồi mới đưa tập hồ sơ cho thầy hiệu trưởng.
Thầy hiệu trưởng cầm lấy hồ sơ từ tay Ái Hy xem qua rồi khẽ gật gù. Ông rút trong hộc tủ ra 1 tờ hướng dẫn và một cây bút bi. Ông kí vào hồ sơ của cô rồi mới đưa cho cô tờ hướng dẫn và một cái chìa khóa. Vẫn cái giọng trầm đục ấy ông lên tiếng
-Sơ đồ hướng dẫn các khu của trường và chìa khóa phòng kí túc xá của em đây số phòng thầy có ghi vào giấy rồi đấy!
-Dạ em cảm ơn! Chào thầy em đi!
Ái Hy bước ra khỏi phòng hiệu trưởng, cô nhìn vào tờ hướng dẫn rồi dò tìm phòng của mình. Cô vừa nhìn dáo dác xung quanh vừa lẩm bẩm
-Khu O Phòng 302... Khu O...tầng 2...
Cô xách hành lí lên tầng 2 và dò số phòng theo hướng dẫn thì cô dừng lại trước 1 căn phòng. Căn phòng không để bảng số nhưng lại phát ra tiếng động kì lạ. Ái Hy nhìn sang căn phòng bên cạnh đề số 303 và căn phòng trước đó là 301 thì chắc chắn cái phòng không có bảng số này là 302 rồi. Cô định tra chìa vào ổ thì cánh cửa tự động bật mạnh ra đập vào mũi cô và đi theo sau đó là tiếng hét thất thanh và một vật thể lạ chạy vụt ra ngoài cửa.
-Cha mẹ ơi!!! Gián kìa!!! Gián!!!! Help me!!!
Ái Hy bực bội ngồi dậy thì bị cái vật thể lạ vừa bay ra lúc nãy túm chặt lấy vai, đẩy cô lại trước cửa phòng rồi chỉ chỉ trỏ trỏ nhưng vẫn không ngừng la hét.
-Gián!!!!!!!!!!!
Ái Hy tức tối khẽ xoa cái mũi đỏ ửng của mình rồi lớn tiếng gắt gỏng
-Gián thôi mà đồ điên!!!
-Điên cái gì? Nó biết bay đấy cô chẳng sợ à?
-Gián nào mà chả biết bay!
Cuộc bắt chuyện ngắn ngủn của Ái Hy vừa kết thúc, cô cau có bước vào phòng xem. Căn phòng như một đống rác hỗn độn, quần áo vất tứ tung, đống giấy vẽ bị nhàu nát và những vệt màu nước, sơn loang lỗ trên sàn đã khô cứng từ lâu. Con gián bất chợt bay tới trước mặt cô nhưng nhanh chóng bị cô tóm lấy vất xuống sàn rồi giẫm nát.
Trước hành động men lì cô vừa làm, vật thể lạ đứng ngoài chỉ biết giơ ngón cái ra thán phục
-Mẹ ơi! Mất vệ sinh...í lộn đỉnh quá!
Vừa mới dứt lời, kẻ mà Ái Hy xác định là vật thể lạ ấy liền hứng ngay một ánh mắt sát khí của cô nàng. Cô quát to
-Dọn phòng ngay chưa hả???
-Nhưng...Cô..
-DỌN!!!
Chưa kịp dứt câu, dứt tiếng. Kẻ mang tên vật thể lạ tội nghiệp bị cô nàng Ái Hy quát đến xanh mặt chạy vào phòng hối hả gom đồ dọn dẹp, đổ rác. Ái Hy cũng không đứng ngoài thêm chi nữa, cô mang hành lí vào phòng tìm chỗ nào sạch sẽ nhất trong "Căn phòng rác" ấy mà ngồi xuống nghỉ ngơi.
Sau một hồi hối hả dọn dẹp, vật thể lạ ngồi phịch xuống thở hổn hển, căn phòng bây giờ được dọn khá sạch. Các tờ giấy, quần áo đã được dọn kẻ cả vết màu trên sàn cũng được lau sạch. Ái Hy hài lòng gật gù. Đến bây giờ cô mới nhìn lại vật thể lạ ấy. Là một cô gái có nước da trắng nhợt, hai mắt thâm quầng như gấu trúc, đầu tóc bù xù như tổ quạ, thân hình gầy gò, cao hơn cô cái đầu, trên người khoác lên một chiếc áo phông trắng dình đầy màu vẽ và chiếc quần cộc màu nâu cũ kĩ. Nhưng nổi bật là đôi mắt to không phải màu đen như bình thường mà là màu xám khói trông rất đẹp, mới đầu cứ tưởng đeo lens nhưng không phải.
cảm nhận thấy mình bị xăm xoi, cô gái đó nhìn Ái Hy một lúc rồi gãi gãi cái mái đầu tổ quạ của mình lên tiếng hỏi
-À này! Cô là ai vậy? Tự nhiên xộc vào phòng tôi ra lệnh ỏm tỏi thế?
-Tôi mới chuyển đến! Đây là phòng của tôi!
Ái Hy đứng dậy giơ chiếc chìa khóa phòng nói với vẻ mặt đắc ý. Nhưng nhanh chóng bị phản bác lại
-Khu D mới là chỗ nhận sinh viên mới vào ở mà! Với lại trên miếng dán chìa khóa của cô ghi là D302 chứ không phải O302 lộn phòng rồi!
Ái Hy nghe vậy ngượng chín cả mặt, cô lục tìm lại tờ giấy mà thầy hiệu trưởng vừa đưa. Quả thật là khu D chứ không phải khu O vì chữ D và chữ O in hoa mà ông hiệu trưởng ghi y chang nhau nên cô mới lộn lên lộn xuống. Cô ngượng nghịu lên tiếng
-Xin lỗi!
-Thôi không sao! Phòng tôi cũng rộng cứ vào ở đi! đỡ phải đi kiếm!
Nghe như vậy Ái Hy tỏ vẻ cảm kích cô bạn đó nhưng cũng nhanh chóng thất vọng trước câu nói của cô ta mà chỉ biết cứng họng im lặng
-Thật chứ? Tôi ở lại đây cũng được hả?
-Ờ! Cô ở lại có gì đuổi gián giúp tôi!
-Cô!...thật tình!
Sau một hồi cứng họng chả biết nói gì Ái Hy mới lên tiếng hỏi. Cuộc đối thoại diễn ra tự nhiên như 2 người đã thân với nhau lắm vậy.
-Tên gì? Năm mấy?
-Trần Anh Kỳ, năm 3 mĩ thuật còn cô
-Trương Ái Hy, năm nhất nhiếp ảnh
-Nhỏ hơn sao láo thế không biết! Đi mà gọi chị!
-Cô nói gì đấy?
Ái Hy liếc bằng ánh mắt sắc như dao
-À có gì đâu cô mau dọn đồ đi!
Anh Kỳ xanh mặt né tránh ánh nhìn đó nhưng cũng không quên lèm bèm một mình cho đỡ tức
-Cỗ máy diệt gián đáng sợ quá đi mất! Tưởng đâu diệt gián ngon lành ai dè không khéo nó diệt cả mình!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro