Chương 3: Cuộc sống mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau một đống rắc rối lúc nãy giờ Ái Hy mới có thời gian dọn đồ của mình. Căn phòng bừa bộn bây giờ đã được dọn sạch sẽ. Nhìn kĩ thì nó có vẻ rộng trang bị cũng khá đầy đủ. Một chiếc giường 2 tầng, một chiếc tủ sắt đựng quần áo còn có cả 2 chiếc bàn gỗ và 1 phòng vệ sinh. Nhìn chung thì đây là một căn phòng cho 2 người khá lí tưởng.
Ái Hy mở vali cho quần áo vào tủ. Vì Anh Kỳ không dùng tủ quần áo nhiều nên diện tích để quần áo của cô cũng khá rộng. Sắp xếp quần áo xong cô mới lôi một cái hộp trong góc vali ra. Mở hộp ra, trong đó có một chiếc máy ảnh hiệu canon và một chiếc phong bì màu vàng đã ngả màu. Cô cầm máy ảnh, mở máy lên xem lại những tấm hình mà mình đã chụp trước đó cùng gã bạn trai cũ. Khẽ nhíu đôi lông mày lại một cách khó chịu, cô bắt đầu xóa ảnh. Xóa xong trong phần máy ảnh rồi lại lôi tiếp ra trong tấm phong bì những tấm ảnh chụp cùng gã đó nhìn lại lần cuối trước khi xử lí nốt.
Nãy giờ loay hoay làm Ái Hy cũng chẳng để ý rằng sau lưng mình Anh Kỳ đứng đó nhìn mình nãy giờ. Thấy Ái Hy giơ tấm ảnh lên nhìn, Anh Kỳ cũng nhìn vào tấm ảnh với vẻ tò mò, cô lên tiếng hỏi:
-Bạn trai hả?
Cứ như theo quán tính Ái Hy không cần biết ai đang hỏi mình cô trả lời trong vô thức
-Ừ!
Anh Kỳ vẫn tiếp tục với vẻ mặt thản nhiên cô vô tư hỏi tiếp
-Bị đá rồi hả?
-Ừ!
Ái Hy vẫn trả lời nhưng lần này có vẻ cô chợt nhận ra điều gì đó, cô nhanh chóng quay phắt lại nhìn cái người đang nói chuyện với mình nãy giờ. Anh Kỳ vẫn nhìn Ái Hy với khuôn mặt trơ trơ ấy. Thấy Ái Hy quay lạ nhìn mình, cô cười nhạt lên tiếng
-Cô thật thà nhỉ! Hỏi gì cũng nói hết. Giờ hiếm có cô gái nào dễ thương vậy đâu! Bị đá thì hay quá! Nhanh chóng tìm người mới đi.
Ái Hy nghe nói vậy mặt đỏ bừng lên vì tức. Cô hối hận vì sao mình lại trả lời cho cô ta nghe chuyện riêng của bản thân. Cô tức tối quát vào mặt Anh Kỳ
-Cô hay nhỉ! Bị đá mà hay cái gì chả thấy tôi đang đau khổ à? Tìm người mới? Cô đi mà "hốt" tôi chắc?
Anh Kỳ nghe Ái Hy nói vậy cũng thấy mình hơi vô duyên nhưng cô vẫn tiếp tục cười đểu đáp lại:
-"Hốt" cô à? Sao lại không nhỉ!
Ái Hy bất chợt đỏ mặt cô lắp bắp
-Cô...cái đồ lập dị, biến thái! Tôi là con gái đấy. Cô...nên hiểu là tôi tức quá nên mới nói như vậy thôi chứ!
Thấy cô bạn cùng phòng mới đến tội nghiệp của mình đang trong tình trạng rối ren không có đường lui Anh Kỳ khẽ lắc đầu giải vây cho cô một lối thoát chữa ngượng.
-Đùa thôi mà,sao cô thật thà thế! Vậy cô định làm sao với đống hình đó?
-Đốt hết thôi.
Ái Hy trả lời rồi thản nhiên móc trong vali ra một cái hộp quẹt, cô vươn tay kéo cái thùng rác lại để hứng tro của đám hình. Ái Hy bật lửa bắt đầu đốt nhưng nhanh chóng bị Anh Kỳ níu tay lại. Ái Hy ghét nhất là lúc cô đang làm gì đó mà bị người khác ngăn cản. Cô bực bội nhìn Anh Kỳ gắt lên
-Làm gì đấy? Tính chọc ghẹo gì tôi nữa à?
Anh Kỳ giật phắt tấm hình trên tay Ái Hy. Cô lục lọi ngăn bàn mình tìm cây kéo giơ lên trước mặt Ái Hy rồi mới lên tiếng
-Thật tình cô tính đốt luôn cả cái bản mặt mình à? Đốt Hình thì phải có tâm chứ! Ít ra phải "chừa" bản mặt mình ra đã! Tên đó có lỗi sao cô phải chịu chứ nhỉ!
Ái Hy nghe vậy thì bật cười, cô giơ ngón tay cái lên trước mặt Anh Kỳ rồi để yên cho cô nàng cắt riêng cái bản mặt gã đã "đá" mình ra.
-Ừ! Cô nói chí phải ha ha! Cô cũng tốt bụng quá nhỉ.
Cô nói nhưng trên môi vẫn chưa tắt nụ cười.
Ái Hy nhận những tấm hình mà Anh Kỳ đã cắt ra rồi châm lửa đốt. Những mảnh cắt của tấm hình nhanh chóng bị đám lửa thiêu rụi. Ái Hy vừa đốt vừa luôn miệng "rủa" kẻ bội bạc ấy làm cho Anh Kỳ cũng thấy mệt với cô nàng rắc rối này. Cô khẽ thở dài lẳng lặng nhìn Ái Hy đốt mấy tấm hình cũng như nghe ké mấy câu bùa chú mà cô đang "rủa" cái tên kia. Tội nghiệp, chắc bữa nay hắn sổ mũi tới nỗi bị mắc viêm xoang cấp tính cũng không chừng.
Sau khi xử lí xong công chuyện. Ái Hy đứng dậy vươn vai vài cái rồi vỗ nhẹ vào hai bên má của mình vài cái ra quyết tâm
-Từ nay Trương Ái Hy này sẽ có một cuộc sống mới! Chả thèm yêu thương ai cho mệt! F.A muôn năm!
Cả người Ái Hy như đang nổi lửa, có vẻ cô nàng quyết tâm khá cao độ rồi đây. Mặc kệ Ái Hy làm trò điên. Anh Kỳ mệt mỏi nằm bệt xuống sàn nghịch mấy lọ màu vẽ cô để gần đấy. Trông chả khác gì một con mèo lười biếng.
-Sẽ là một ngày dài đây!
Anh Kỳ vừa nghịch mấy lọ màu vừa lảm nhảm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro