Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả người xô về phía sau, mình suýt ngã ngửa. Lúc đó mình còn bóp phanh tay trái nữa, thế là xe lại xô thẳng về phía trước. Xe mình méo cả vành, gãy vài cái nan hoa còn chắn bùn biến dạng. Không vồ ếch đo đường nhưng vì cuống mà mình tiếp đất bằng chân mạnh quá rồi ngồi bệt ra vỉa hè gần đó. Mặt mình như sắp mếu. Thế mà việc đầu tiên mình làm trong vô thức là giấu thật nhanh tai nghe và máy nghe nhạc. Chỉ vài giây sau cơn đau nhói ở cổ chân mới làm mình nhận ra sự việc vừa qua. Mặc dù các bác xung quanh đó nói rằng ông kia vượt ẩu rồi đâm vào mình, mình vẫn áy náy về việc đeo tai nghe khi đạp xe.

Vài bác dìu mình vào bệnh viện gần trường để khám. Chiếu chụp xong mình mới định thần và gọi điện cho bố. Cũng may là chỉ bị sây sát ngoài da và bong gân chân trái. Chiếc xe hỏng đã được gửi ở 1 hàng xe đạp đối diện cổng trường. Ông đâm mình thì cũng chuồn rồi. Cầm chiếc máy nghe nhạc xước bạc trắng đã mẻ vài chỗ kiểm tra xem còn dùng được không, may mà nó vẫn chưa hỏng. Tự hứa với lòng mình rằng sẽ không đeo tai nghe khi đi xe nữa.

Mình gọi điện cho con bạn xin nghỉ học sáng nay. Đặt balo đầy bụi dưới đất, tóc tai loà xoà chẳng thèm buộc, quần áo xộc xệch sau nỗ lực lau chùi đập phủi, mình ngồi ở cái ghế đợi ngay giữa sảnh bệnh viện mà nghe nhạc. Cô đơn và buồn tủi quá, chỉ trách rằng bản thân bất cẩn. Chợt thấy dáng người cao lớn quen quen, mặc áo bệnh nhân bước vào từ cửa chính khu khám bệnh với 1 bọc đồ ăn, quay ngoắt lại nhìn mình từ lúc nào. Mình ngạc nhiên ngước đầu lên mà nhìn lại. Cậu ấy lại xuất hiện sau gần 1 tuần, trong cái hoàn cảnh mình chẳng thể nghĩ đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro