Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái tử Mạc Đình có tài có võ, hoàn mĩ không tìm thấy khuyết điểm.

Nhị hoàng tử Vị Quân tuy không bằng nhưng lại được sự ân sủng của hoàng thượng.

Hai bên vì thế lực ngang nhau mà giằng co đã rất lâu. Nhị hoàng tử phái muốn phế Thái tử nhưng không tìm được lí do. Mà Thái tử phái cũng trướng mắt với đối phương, luôn tìm kiếm điểm yếu của Nhị hoàng tử cùng tay chân để cho một kích trí mạng.

Trận chiến hoàng vị kéo dài nhiều năm nhưng chưa từng có người vì nhàm chán mà bỏ đi.

Mọi người đều cho rằng Thái tử bất lợi, nếu hoàng thượng trong một phút hồ đồ hay là y không may mắc phải sai lầm bị phế đi thì sao?

Nhưng khi Đại hoàng tử du lịch bên ngoài, tự tay phá án tham ô ở Tuyền Châu, đem Viên Lĩnh kéo xuống đưa thẳng vào ngục giam, ngươi ta mới biết, Thái tử có Thái tử phong phạm. Cuộc chiến này sẽ không dễ dàng kết thúc, đây mới là bắt đầu của cao trào.

Mà lúc Tiêu Tư Anh cùng Tôn Liễu Nhân về kinh, cũng chính là một bước đệm quan trọng.

Đúng vậy, Thái tử Mạc Đình thiếu tiền.

Thân làm Thái tử hắn có nhiều lựa chọn khác để có tiền, nhưng có sự trợ giúp của dòng họ giàu nhất để quốc luôn là lựa chọn tốt nhất. Nhất là khi, Tiêu Tư Anh cùng hắn có thể coi là bạn lâu năm.

Bởi vì tình thế bây giờ đã không giống trước, Tiêu Tư Anh đồng ý giúp đỡ Đại hoàng tử. 

Việc là Tiêu Tư Anh phải làm không nhiều, ngoài cản trở Đỗ gia, cấp tiền cho Trịnh Cố Quân ra, nàng chỉ phải làm rõ chuyện Quyết Kì Thương đến kinh đô. Và chuyện này là chuyện của cá nhân nàng.

Ân oán giữa nàng và Quyết Kì Thương đã kéo dài nhiều năm, mà có lẽ ân oán này đến chính Quyết Kì Thương cũng không nhớ rõ.

Vì sao nàng có thể vừa ngửi thấy mùi Cam Túc, nhìn một ánh mắt liền có thể nhận ra hắn trong khi hắn hành tẩu trong giang hồ luôn là vô ảnh vô tung?

Bởi vì, vào mùa đông nhiều năm trước, Quyết Kì Thương nhân lúc  loạn lạc độc chết song thân nàng. Đôi mắt sắp nhắm đi vì sức cùng lực kiệt của nàng vào chính lúc đó nhìn thấy chân dung của vị độc y nổi tiếng nhất trong Tam độc. Dung nhan kia không xấu xí hay cay độc, Quyết Kì Thương có một khuôn mặt vô cùng tuấn tú, tựa như ánh trắng thuần khiết, lại tựa như trận xuân phong đầu tiên thổi xuống đại địa. 

Nàng luôn tự hỏi vì sao ông trời lại kể cho một kẻ lòng dạ ác độc trí cực ấy có một khuôn mặt đẹp đẽ như thế?

Vào lúc tuổi đời đầy hứa hẹn, nàng nhìn thấy thầy chết và cảm nhận được độc ngấm vào trong máu của mình, cắn nuốt sinh cơ trong đó. 

Nhưng nàng đã không chết, vì nàng gặp được sư phụ của mình, Phách Mộc cô nương.

Phách Mộc có dáng vẻ không giống người Trung Nguyên, ngũ quan của nàng sâu và sắc xảo, đôi mắt xanh giống như màu sắc đại dương.

Phách Mộc là một y sĩ, và còn là một đạo sĩ. Suốt nhiều năm, nàng chưa từng thấy thời gian lưu lại giấu vết trên con người nàng. Thời gian giống như đã bỏ quên người đó. 

Sau này, nàng lấy được Li Loạn lệnh, quyết định trở về Tiêu gia, từ đó về sau cũng không gặp lại sư phụ nàng nữa.

Tiêu Tư Anh nhìn chuôi kiếm có đóng hình lá liễu bằng chữ phạn bên trên, thở dài.

Nàng dám khẳng định, nàng có thể trở về nhân thế, là nhờ thủ đoạn của sư phụ nàng.

Đương Niên, tiểu sư muội mà nàng chưa có nhiều thời gian tiếp xúc, đã chết, còn sư phụ nàng thì sao? Có khi nào người ấy cũng đã về với cát bụi?

Sầm Huân như một bóng ma xuất hiện sau lưng nàng.

" Tiểu thư, đã có chút manh mối với phò mã của Nhị công chúa."

Nàng quay người lại nhìn hắn.

" Nói đi."

" Khoảng ba năm trước, Nhị công chúa ở Giao Diệp thành gặp phải thích khách, được người cứu giúp. Người này chính là phò mã của Nhị công chúa, Trường Đình Canh. Trường Đình Canh nhà ở Trấn Cổ thành, gia thế bình thường, cha mẹ mất sớm. Hai năm trước y vào kinh, tham gia khoa cử cuối cùng đạt được bảng nhãn. Thuộc hạ có đi tìm hiểu qua giám khảo năm đó chấm thi, người này còn khen ngợi Trường Đình Canh không tệ."

Tiêu Tư Anh trầm tư vuốt kí hiệu lá tre, nói:

" Cũng mệt cho một độc y phải học hành để tham gia khoa cử."

" Còn chuyện gì nữa không?"

" Thuộc hạ vẫn đang tiếp tục điều tra, rất nhanh sẽ có kết quả."

***

Nhị công chúa phủ

Vô số bóng đen mang theo hơi thở sắc lạnh tiến vào phủ của Nhị công chúa.

Đoàn người đi đến đâu, máu chảy đến đó. Gặp người giết người, gặp vật giết vật.  Không có bất cứ tiếng kêu nào trong đêm tối im lặng.

Từ bốn phía, những bóng đêm bủa vây vào phòng ngủ chính nơi Nhị công chúa An Ninh cùng phò mã của mình đang nghỉ ngơi.

Lớp bụi rơi xuống trần nhà, phiêu giật trong không khí khiến Quyết Kì Thương mở mắt.

Hắn chưa kịp động người thì từ trên mái nhà, từ cửa sổ cửa chính đều có người xông vào trong.

Vũ khí sắc bén phản chiếu ánh trăng, lạnh lẽo kinh người.

Khách không mời chưa nói gì đã động thủ. Quyết Kì Thương dù có phản ứng nhanh đến cỡ nào cũng không có cách gì tránh được hết kiếm từ bốn phía đổ đến.

Áo ngủ bằng tơ tằm của y trong phút chốc bị cứa rách vô số đường, máu túa ra trông vô cùng quỷ dị, vì máu của hắn không phải màu đỏ.

" Đình Canh! Ngươi không sao chứ?"

" Không sao, công chúa đừng lo."

Giọng nói của hắn vẫn rất ôn nhu nhưng đôi mắt thì giống như rắn rết.

" Người đâu! Có thích khách!"

Bóng đêm không có tiếng trả lời. 

Quyết Kì Thương vừa nhìn người đến liền biết hắn chờ không được cứu viện.

Ma Tâm điện giết người, từ trước đến nay đều là giết hết, giết sạch.

" Các ngươi giết ta đồng nghĩa với việc gây thù chuốc oán với triều đình. Ma Tâm điện các ngươi dám bất chấp phạm vào điều nguy hiểm như vậy?"

" Tên của ngươi đã xuất hiện trên Thập Tam Hắc Vân bảng. Quyết Kì Thương, ngươi chưa từng là người triều đình, đừng quên."

Khi bị tập đoàn sát thủ tấn công, hắn một mực suy nghĩ về kẻ đã phát hiện ra thân thế của hắn. Là kẻ nào đã biết được khuôn mặt thật của hắn, thậm chí có thể xuyên qua lớp dịch dung nhận ra hắn chính là Trường Đình Canh. 

Có rất nhiều khuôn mặt lướt qua đầu hắn, hắn bài trừ rất nhiều lần mới xác định, là Đương Niên. Kẻ đáng ra phải chết mà lại sống lại trở về kia.

Thuốc độc bay đầy trời trong Nhị công chúa phủ. Chúng cuộn lên che khuất ánh trăng hiếm có.

Trong u vụ, người không nhìn rõ người, rất nhiều sát thủ trong đám sương độc đó, hộc máu mà chết.

Có vô số sát thủ đã đứt hơi thở. 

Trong đêm Trường Đình Canh biến mất khỏi công chúa phủ.

Lúc Tiêu Tư Anh nghe thấy tin này nàng cũng không ngạc nhiên. Có thể hành tẩu trên giang hồ nhiều năm, gây thù vô số mà lại không ai biết được dung mạo, nói rõ Quyết Kì Thương là một kẻ vô cùng giỏi giang và quyết đoán. Mọi người nhìn thấy mặt y đều đã chết nên mới khiến Quyết Kì Thương tiêu diêu tự tại lâu như vậy.

Tiêu Tư Anh đã biết hắn là ai, nàng sẽ không chút do dự lấy đầu hắn. Treo thưởng cái mạng kia trong giang hồ, cũng chỉ là một biện pháp để ép hắn xuất hiện mà thôi.

Tên đã xuất hiện trên Thập Tam Hắc Vân bản sẽ bị cả giang hồ săn lùng vì khoản tiền thưởng khổng lồ không tưởng, trừ phi là giết người treo thưởng, nếu không sẽ luôn bị người theo đuôi.

Đó là lí do vì sao, nàng dám chắc hắn sẽ đến tìm nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro