1.Năm ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ấm áp của cậu chính là hành trang của tôi khi rời khỏi thế giới này.

*************************

Hạ Vĩ là một lão già cục mịch. Nếu nói anh là một lão già thì cũng không đúng bởi vì anh bất quá chỉ mới hơn ba mươi. Nhưng làn da nhăn nheo, đôi mắt già nua bần thần khiến cho bọn trẻ trong xóm đều cười nhạo anh là ông già lẩm cẩm. Ba mươi tuổi, con người ta vẫn có thể làm rất nhiều thứ. Nhưng Hạ Vĩ dành hết thơi gian của mình trong nhà. Với anh, thế giới ngoài kia quá chói lóa và tươi đẹp cho bộ xương căn cỗi của anh. Biến cố thời niên thiếu đã chôn vùi hết nhiệt huyết tuổi trẻ của anh, khiến anh quen dần với bình yên của tăm tối. Nếu có một hình ảnh để so sánh, Hạ Vĩ như một cái xác sống cô lập bản thân trong xã hội loài người. Có nhiều khi anh sẽ bật cười tự hỏi. Mình sống như vậy có ý nghĩa gì. Tại sao mình vẫn chưa chết đi.

Cộc cộc.

Tiếng xe lạch cạch của cô y tá kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ. Anh khẽ mỉm cười chào lịch sự nhưng anh có thể nhìn thấy đôi mày thanh mãnh cau lại vì khó chịu. Có lẽ cô y tá khá bất ngờ vì anh vẫn còn nán lại đây. Cô y tá đứng sững lại, nhìn chằm chằm anh như săm soi một con vi khuẩn. Dù biết nó sẽ không thể tổn thương bản thân nhưng lại khiến bản năng cơ thể ghê tởm muốn chết. Hạ Vĩ cũng không dám mặt dày nán lại lâu vì anh có thể tưởng tượng bộ dáng ghê tởm khi mới đến đây đã hù dọa cái bệnh viện nhỏ bé này. Anh ôm đồ đạc của mình, khó khăn bước đi. Vết thương phần dưới đau đến rát buốt. Anh lo sợ có khi nào nó sẽ rách toạt ra rồi chảy máu hay không.

Anh bước dọc trên hành lang dưới con mắt săm soi, dè biểu, khinh thường của mọi người. Vì đây là một bệnh viện nhỏ ở tỉnh lẻ, nên những chuyện lớn nhỏ có thể trong vài ngày mà đồn khắp mọi nơi. Sau đó mọi người còn có thể hăng say mà bạn luần say xưa đến cả tháng. Chưa kể chuyện của anh lại chẳng nhỏ tí nào. Có lẽ bây giờ ai cũng biết anh là một tên gay, à không, là bóng lộ hay bê đê chơi trai tới mức phải nhập viện. Phải chơi tới mức nào để xe cấp cứu inh ỏi chạy, đưa vào bệnh viện trong tình trạng hấp hối, phía dưới be bét máu

Ở một cái tỉnh nhỏ như vậy, bóng lộ là một thứ đặc biệt kinh tởm thế nào. Anh còn nhớ lũ trẻ cùng xóm đã cùng nhau ném đá một ông ăn xin trong bộ váy diêm dúa thối bẩn. Chúng gọi ông ấy là lão bê đên điên. Hai chữ bê đê ấy thôi đã có thể hạ nhục danh phẩm con người ta đến không bằng súc vật. để có thể ngang nhiên ngược đãi con người ta còn không bằng con chó. Nhưng anh vẫn không thể trách họ được. Họ chỉ là những người nông dân chất phát vô tri, chỉ biết quần quật làm việc. Họ đều không biết thế nào là nhân quyền, thế nào là pháp luật. Họ đến cả tên của mình cũng không biết viết. Vì vậy làm sao anh có thể trách sự vô tri của họ đã giết chết người khác như thế nào.

Anh lê bước trên hành lan, bình thản đón lấy ánh mắt của mọi người. Cuộc đời dạy anh cách khuất phục, sống chui rúc hèn mọn như sâu bọ. Đó là cuộc sống đáng nhận của một tên đồng tính kinh tởm như anh. Bị khinh nhục và không có quyền đáp trả. Đó là lý do vì sao anh không hề trách bệnh viện sau khi chữa qua loa liền tống anh đi, anh cũng không trách những người dân xung quanh nhìn anh với ánh mắt miệt thị, anh cũng không trách những kẻ đã cưỡng hiếp và bạo hành anh, anh cũng không trách kẻ đã đưa vào anh căn bện chết HIV nữa. Anh nào có quyền được trách cứ ai. Nói một đám đàn ông cưỡng hiếp anh có khi cảnh sát lại nghĩ anh bị điên rồi. Thứ bê đê bóng lộ không đi hiếp người khác thì thôi. Nhiều lúc muốn ứa nước mắt, muốn hét lên với cuộc đời mình đã làm gì sai, nhưng nước mắt đã cạn khô lúc thiếu niên, còn giọng nói đã bị siết nghẹn theo năm tháng. Anh sống lần cúi quen rồi, có uất ức, có tủi nhục, nhịn một chút thì sẽ không sao.

"Làm cái trò gì vậy, đi đứng cho đàng hoàng chút coi." - Tiếng thanh niên dữ tợn hét bên tai anh, vang dọc cả dãy hành lang khiến mọi người giật mình. cùng lúc đó, cái túi chấp vá cũng bị giật lấy.

"Đi được không, ông già." - Giọng nói không hề thân thiện, dữ tơn như muốn gây lộn nhưng khiến anh ấm áp vô cùng. 

Những người xung quanh, nhìn thấy một tên thanh niên to lớn, khuôn mặt có một vết sẹo lớn dọc dưới gò má khiếp sợ, cả cái cách ăn nói của bọn đánh thuê. Có người thắc mắc tại sao tên du côn này lại trong bệnh viện, bộ muốn tới chém người hay sao. Có người cười thầm tên bóng kia sắp bị đánh. Chỉ duy nhất anh không e sợ vẻ ngoài dữ tợn của cậu thanh niên mà bước theo cùng.

"Ông già, làm gì đi như sắp chết vậy. Chân bị sao hả?" Bình cúi xuống, đúng lúc nhìn thấy gương mặt tái mét của anh. Cậu  liền tức giận quát tháo lên. Đến cả mấy lời văng tụng cũng ném ra nốt. 

 "Con mẹ nó, mấy thằng cha bác sĩ ăn tiền người ta mà không chữa đàng hoàng sao? Nói coi thằng mất dạy nào chữa cho ông. Tôi chém chết đến cả ông cố ông tổ nhà nhó đéo nhìn ra nữa." - Giọng Bình rất to, cả khí thế nhiều năm của kẻ  đánh thuê khiến người mấy tên bảo vệ định nhào vào ngăn lại cũng phải run sợ. Lũ đánh thuê là lũ bán mạng sống vì tiền, còn bảo vệ bọn họ chỉ là những người làm công bình thường góp nhặt từng đồng để chăm lo cho gia đình, nào đấu lại chúng. Bình chửi càng ngày càng hăng, chỉ tới khi bàn tay yếu ớt của anh khẽ kéo, Bình mới dừng lại. Vết sẹo nhăn nheo dữ tợn của một con quỷ hằng lên, vì một cái đụng yếu ớt mà trở nên hiền lạnh lại. Bình cúi xuống, nhìn gương mặt tái mét lo lắng, lại có phần xấu hổ của anh, lòng cũng mềm lại. Từ ngày sống với nhau, Bình chưa bao giờ lơn tiếng với anh. Có lẽ vì thấy người đàn ông này quá tội nghiệp quá đáng thương, bị người khác đạp lên đến nỗi suốt ngày chỉ biết cắm mặt xuống đất cam chịu. Bình không phải là một kẻ thiện lương, cũng không phải là một kẻ biết thương xót người khác. Chính là người như anh, nhỏ bé yếu ớt như vậy, nếu Bình lỡ lớn tiếng, có phải người này sẽ giật mình mà chết luôn không? Bình là một kẻ vô học, cậu không biết phải lý giải thứ cảm xúc này thế nào. Thật sự, hành động của cậu có thể hiểu giản đơn rằng cậu vẫn còn tình người, và thứ tình cảm này gọi là xót thương. Bình cúi xuống hỏi.

"Bị sao sao?"

Anh chỉ biết cúi gầm mặt. Mãi tới khi Bình bắt đầu phát cáu và  chửi rủa, anh mới lý nhí trả lời.

"Mông đau thôi." - Anh cười trong lòng, đau sao. Với cảm giác sưng tấy đau rát này thì có lẽ là bị nhiễm trùng rồi.

Nghe anh nói vậy, Bình như nhớ lại điều gì đó. Cậu tỏ vẻ chán ghét ra mặt, chuẩn bị qạu lên, lại nhìn thấy bộ dạng co rúm của anh, Bình chỉ có thể chửi thầm.

"Đồ lão già mất nết."

Anh cười chừ, lại nặng nề lết theo Bình. Có lẽ quá ngứa mắt với dáng đi khó coi của anh cũng như sự rề rà của anh, sau một hồi do dự, Bình khó chịu túm lấy cánh tay anh. Thế nhưng khi đầu ngón tay vừa  chạm đến, anh liền giật mình  dãy ra dưới con mắt khó hiểu của Bình. Cả hai xấu hổ im lặng. Tờ giấy xét nghiệm dương tính với HIV mà anh nhét vội vào túi quần trở nên nóng rát. Khiến đôi chân vốn yếu ớt khẳng khiu càng thêm run rẩy. 

là một bác sĩ, anh biết rõ HIV sẽ không lây qua Bình chỉ với một cái chạm. Nhưng ở cái vùng hẻo lánh suốt bao nhiêu năm nay, hằng ngày bị tiêm nhiễm vào đầu những lời miệt thị, nguyền rủa ấy, bất giác anh cũng bị thôi miên rằng kẻ bị HIV chỉ cần thở thôi cũng có thể hại chết người khác.  Những kẻ như vậy cần  bị chôn sống, bị giam ở đồng hoang cho chết đi. 

Anh không muốn Bình chết, nên một chút ấm áp này anh cũng không dám đón nhận. 

Đêm đó, tiếng ngáy cách vách làm anh trằng trọc. Anh nghĩ về rất nhiều thứ. Nếu sau khi anh chết Bình sẽ sống thế nào. Không có anh chăm sóc cậu sẽ ra sao đây. Cậu liệu sẽ khóc trong đám tan anh, trách móc anh bỏ cậu lại, hay sẽ nhanh quên chóng quên đi quãng thời gian sống với lão già đồng bóng. Sau này, cuộc sống của cậu có tốt không? Không có anh, nếu cậu bị bắt nạt thì làm sao bây giờ. Anh cứ thiếp đi, thiếp đi như vậy. Đó có lẽ là một giấc ngủ rất nhẹ nhàng.


***********************************

Đó là một đám tan ảm đạm. Giữa bãi tha ma mọc lên một ngôi mộ mới nằm lọt thỏm dưới đất. Mùa mưa tới, cả khu đất trống này sẽ ngập nước, đến cả người chết cũng chẳng thể ngủ yên. Bình đứng lặng lẽ ở đó, nhìn chàng trai trẻ với nụ cười tươi tắn trong ảnh. Thật sự cậu cũng không biết chắc đây có phải là anh không. Ảnh là do cậu tìm được trong chiếc hộp bị khóa của anh. Cậu rủa thầm. Lão già này, cái gì cũng chuẩn bị tốt, chỉ riêng ảnh của mình là không chuẩn bị. Cậu siết chặt sổ tiết kiệm và tấm sổ hồng đã sang tên cho cậu của anh. Anh không có người thân, sẽ chẳng lo có ai dành với cậu. Mọi việc mỹ mãn như vậy. Cậu tuy xấu xí nhưng vẫn còn trẻ, có thể lao động kiếm tiền được. Lão già ấy đi rồi, cậu vừa có nhà, vừa có tiền, chẳng phải sẽ nhanh chóng cưới được một người vợ sao. Thế mà tại sao ngực cậu lại đau như vậy. Cậu muốn gào lên to lắm, mà lại không được. Cậu rất muốn bới mộ lên, muốn túm cổ lão già đó mà hỏi. rõ ràng lão kêu khỏe lắm, tốt lắm, thế quái nào lại chết vì niễm trùng. Đang yên đang lành, tại sao lại đi bao trai chứ. Thứ việc làm kinh tởm như vậy, xấu xa như vậy tai sao lại cứ làm chứ. Bộ bị bê đê, lão không thấy ghê sợ sao. Bọn họ vốn sống với nhau rất tốt mà, tại sao lão lại phá hỏng mọi thứ. Tại sao lão lại bỏ cậu một mình.

Cậu tức giận, cào cấu mớ cỏ dại xung quanh. Nhưng mà không thể thuyên giảm sự uất nghẹn trong lòng. Cậu nhớ rằng, có một lần lão đọc một đoạn văn: Người chết đi thì dễ dàng, người ở lại mới khổ sợ. Chết với họ nghĩa là hết, còn người ở lại thì day dứt đau đớn khôn nguôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro