241 +242 +243 +244 +245 +246 +247

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 241. Khách đến giữa mùa tuyết rơi

Editor: Thanh Liên
Chương ngày: 24/8/2020

15:13, 28/8/2020

Nhưng là, cho dù làm một con mèo tinh, vậy cũng có phiền não a.

Phì Phì lại lần nữa thấp thấp thở dài một hơi, sau đó liền đem đầu chính mình chỉnh vị trí một chút, lại nhắm mắt giả chết.

Tô Ngữ nhìn Phì Phì như vậy, có chút vô ngữ, bất quá cũng không nói gì nữa.

Ngoài miệng tuy rằng không nói, nhưng trong lòng cũng đang phun tào.

Không nghĩ tới, mèo cũng sẽ có ngày buồn bực.

Hơn nữa, còn hoàn toàn không có nguyên nhân.

Từ hôm nay, trời càng ngày càng âm trầm, lại qua hai ngày, rốt cuộc ở lúc chạng vạng ngày thứ ba, bông tuyết lả tả lả tả rơi xuống.

Thời điểm Tô Ngữ mấy người phát hiện tuyết rơi, là vừa ăn qua cơm chiều.

Mấy người đứng trước cửa sổ nhìn trong chốc lát, sau đó mới từng người trở về phòng nghỉ ngơi.

Trước khi ngủ Tô Ngữ còn đang suy nghĩ, nói không chừng sáng sớm ngày mai thức dậy, bên ngoài toàn mang màu trắng toát.

Mà sự thật cũng giống như nàng nghĩ, ngày hôm sau nàng vừa mới mở to mắt, liền cảm thấy bên ngoài bức màn phá lệ sáng sủa.

Đem bức màn nhấc lên một cái, Tô Ngữ từ trong một góc nhìn ra ngoài, liền thấy tuyết bên ngoài vẫn rơi như cũ, trên tường thấp của hoa viên, tuyết đọng cao được một mét.

Bên này bức màn trong tay Tô Ngữ còn  chưa buông, bên kia cửa phòng ở đã bị người đẩy ra.

Tô Ngữ quay đầu nhìn lại, liền thấy Khương Kỳ đi đến.

“Ngươi tỉnh?”

Khương Kỳ tay chân nhẹ nhàng giữ cửa rồi đóng lại, xoay người đối với Tô Ngữ nhẹ giọng dò hỏi.

“Ân, trời lạnh như vậy, vì sao ngươi còn dậy sớm như vậy?”

Tô Ngữ cũng nhỏ giọng nói.

Nào biết nàng cho rằng chính mình thanh âm đủ nhẹ, nhưng vừa dứt lời, ba đứa bé đồng thời mở mắt, mắt to đen nhánh sáng ngời không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng.

“Tỉnh a? Là nương đem các ngươi đánh thức sao?”

Tô Ngữ cúi đầu, hướng về phía ba tiểu gia hỏa cười nói.

“Ê a......”

Ba tiểu gia hỏa đồng thời mở miệng, đối với Tô Ngữ vừa cười vừa nói chuyện.

Tuy rằng không biết bọn họ đang nói cái gì, bất quá Tô Ngữ vẫn cảm thấy rất cao hứng.

“Bọn họ cũng nên thức dậy, khẳng định đã đói bụng.”

Khương Kỳ cười đi lên phía trước, lấy y phục đặt đầu giường xa lò sưởi, liền mặt y phục cho bọn Khương Hàm.

Tô Ngữ cũng không nói nhiều lắm, lấy một kiện y phục, liền bắt đầu mặt y phục cho Khương Dục.

Ba đứa bé tuy rằng mới hơn tám tháng, nhưng đã có thể bò, cũng đều tới thời điểm thích hoạt động, thời điểm mặc quần áo cũng không phối hợp, chờ mặt xong quần áo cho bọn hắn, Tô Ngữ đã mệt rả rời ra mồ hôi.

Có thể ở ngày mùa đông, dưới tình huống tuyết rơi xuống, ra một thân mồ hôi như vậy, phỏng chừng cũng không có ai.

Chờ một nhà năm người rốt cuộc thu thập xong ra ngoài, đến nhà chính, Thủy Minh Nhạc Tâm mang theo Thuỷ Dung, Tô Ngôn và Lục Du Kỳ đều đã ở đấy.

“Hà Phương, đem đồ ăn bưng lên đi.”

Đầu tiên Nhạc Tâm cười cười với Tô Ngữ, sau đó liền phân phó Hà Phương đứng cửa.

Hà Phương đáp một tiếng, liền đi ra ngoài.

Hiện tại trời lạnh, cũng sẽ không mang đồ ăn lên trước, bằng không, chờ đến thời điểm ăn đã lạnh thấu.

Cơm sáng trừ bỏ cháo, còn có sủi cảo, bánh bao nhân nước, bánh cuống tiểu hoa.

Trừ bỏ những món này, còn có bốn chén trứng chưng nhỏ.

Mặt trên trứng chưng, chỉ có lòng đỏ trứng, cũng không có lòng trắng trứng.

Tô Ngữ còn chuyên môn tìm hiểu thực đơn cho bảo bảo, trong sách có ghi, bảo bảo dưới một tuổi, tốt nhất vẫn không cần ăn lòng trắng trứng.

Đầu tiên từng người uy mấy đứa bé ăn xong trứng chưng, lại uống thêm một ít cháo, mới để bà vú ôm vào đông phòng chơi, mấy người bắt đầu ăn cơm.

Tuy rằng đồ ăn có chút hơi lạnh, nhưng cũng không ảnh hưởng đến vị, lại nói, người làm cha mẹ, thấy con ăn no, chính mình cũng liền no không sai biệt lắm.

Sau khi ăn xong, mấy người liền cùng nhau ngồi trên giường đất trong đông phòng, một bên nói chuyện, một bên thưởng thức cảnh tuyết bên ngoài.

“Sáng nay vì sao ngươi còn thức dậy sớm như thế?”

Tô Ngữ nhớ tới câu hỏi buổi sáng bởi vì ba đứa bé tỉnh lại, bị đánh gãy, vì thế lại hỏi Khương Kỳ bên người.

Khương Kỳ nghe xong, mắt lé nhìn thoáng qua thủ phạm Lục Du Kỳ đối diện, rồi sau đó gật đầu nói,
“Còn không phải bởi vì, nhà chúng ta có một đệ tử chăm chỉ hiếu học, sáng sớm như vậy, liền dậy.”

Tô Ngữ mới đầu có chút kỳ quái, lời Khương Kỳ là có ý tứ gì.

Bởi vì trong nhà chỉ có Tô Ngôn là người đang đi học đường, nhưng là, hôm nay vừa vặn là hai mươi, Tô Ngôn cũng không có khóa.

Bất quá nhìn nhìn lại bộ dáng Lục Du Kỳ ngượng ngùng, Tô Ngữ bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai học sinh trong miệng Khương Kỳ, chính là nói hắn a.

Lục Du Kỳ bị hai tròng mắt Tô Ngữ mang ý cười nhìn làm ngượng ngùng, đành phải đỏ mặt nói,
“Ta về sau sẽ chú ý.”

“Sẽ chú ý cái gì?”

Tô Ngữ nhướng mày hỏi.

“Sẽ chú ý……”

“Sẽ chú ý không hề chăm chỉ như vậy? Điều này không thể được a, ngươi có lập lời thề a.”

Nhạc Tâm quyết định không tha cho Lục Du Kỳ, chính mình giành trước nói.

Nghe xong Nhạc Tâm nói, Tô Ngữ cũng mới bừng tỉnh, đúng vậy, Lục Du Kỳ đã lập lời thề, nói không qua Khương Kỳ, cả đời hắn liền không cưới.

Mấy người Tô Ngữ lúc ấy liền phản đối, kêu hắn đổi lời thề.

Nhưng cũng không có cách nào, quyết tâm của hắn dị thường kiên định, không muốn đổi.

Vì thế, mấy người Tô Ngữ cũng chỉ có thể tùy hắn.

Mấy người đang ở trong phòng trêu chọc Lục Du Kỳ, liền thấy thân ảnh Hà Phương hơi mang vội vàng hiện lên ở phía trước cửa sổ.

Ngay sau đó, Hà Phương liền đẩy cửa đi đến, đầu tiên nàng hành lễ, phân biệt thỉnh an mấy người, sau đó mới nói,
“Có khách nhân tới.”

“Khách nhân? Khách nhân gì?”

Lục Du Kỳ trước hết đặt câu hỏi, trong giọng nói rất là kinh ngạc.

Trên mặt mấy người Tô Ngữ cũng lộ ra thần sắc hồ nghi, thời tiết như vậy, ai biết sẽ có người tới cửa làm khách?

“Bẩm Lục thiếu gia, người tới cũng không nhận thức, bọn họ cũng chỉ là nói, đi ngang qua nơi đây, tiến đến bái phỏng.”

Mấy người Tô Ngữ nghe xong Hà Phương nói, hai mặt nhìn nhau.

Nếu mấy người bọn họ là thế ngoại cao nhân gì đó, hoặc là có thân phận tôn quý, có người mộ danh tiến đến bái phỏng, vậy cũng có thể lý giải.

Nhưng bọn họ rõ ràng đều là người bình thường mà thôi a, ai sẽ đến bái phỏng?

Chẳng lẽ thật là đi ngang qua? Bởi vì tuyết quá lớn, cho nên muốn tránh gió tuyết, cho nên mới nói là tới bái phỏng.

Khương Kỳ trầm ngâm trong chốc lát, đứng lên nói,
“Ta đi xem đi.”

“Ta cũng đi.”

Lục Du Kỳ theo sát đứng lên, cũng theo Khương Kỳ đi ra ngoài.

Mấy người từ cửa sổ thấy hai người bước nhanh về phía tiền viện, trong lòng như cũ vẫn rất kỳ quái.

“Tới mấy người? Trang điểm gì không?”

Tô Ngữ nhìn Hà Phương còn không có rời đi hỏi.

“Bẩm phu nhân, ta cũng không có đi phía trước, Hà Thuận tới nói cho ta, nói là chỉ có hai người, một nam một nữ.”

Hà Phương nói.

“Hai người?”

Tô Ngữ nhẹ giọng nói một câu, sau đó liền phất tay để Hà Phương đi xuống.

Mấy người không chờ bao lâu, ước chừng qua mười lăm phút, Khương Kỳ và Lục Du Kỳ liền trở lại.

Đi theo phía sau, đúng là một nam một nữ.

Mấy người Tô Ngữ liếc nhau, đều chờ Khương Kỳ bọn họ tiến vào.

“Mời vào đây.”

Tô Ngữ chỉ nghe thấy giọng Khương Kỳ mang theo khách khí nói, sau đó liền thấy cửa phòng bị đẩy ra.

Đi vào trước tự nhiên là Khương Kỳ, tiến vào phía sau hắn, là hai cái không quen biết, cuối cùng mới là Lục Du Kỳ.

Sau khi Lục Du Kỳ tiến vào, thuận tay lại giữ cửa rồi đóng lại.

15:50, 28/8/2020

Sửa lần cuối: 28/8/2020

Chương 242. Nhược Tà tới

Editor: Thanh Liên
Chương ngày: 25/8/2020

16:42, 28/8/2020

“Giới thiệu cho các ngươi một chút, đây là Tô Ngữ vợ tôi, đây là phu nhân của Thuỷ huynh, Nhạc thị.”

Khương Kỳ chỉ vào Tô Ngữ Nhạc Tâm trước giới thiệu cho hai người, sau đó lại chỉ vào Tô Ngôn nói,
“Đây là Tô Ngôn em trai vợ của ta.”

“Mấy đứa bé này, chính là con của ngươi?”

Nữ nhân kia thế nhưng không để ý Khương Kỳ đang nói cho nàng cái gì, từ khi tiến vào, đôi mắt liền thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm bốn đứa bé trên giường đất.

Nếu không phải Tô Ngữ không thấy ở trên mặt nàng có ác ý, chỉ sợ đã sớm đem bốn đứa bé bảo hộ ở phía sau.

“A Minh, mới hơn một năm không thấy, ngươi đã có con trai, thế nhưng còn lớn như vậy.”

Trên mặt nam nhân mang theo ôn hòa, tươi cười, lời này nói với Thủy Minh.

Tô Ngữ nghe hắn gọi tên Thủy Minh, đầu tiên có chút kinh ngạc, sau đó trong đầu liền xuất hiện một cái ý tưởng,
“Ngươi là quốc sư Nhược Tà?”

“Ân ~ quả nhiên rất thông tuệ, chỉ lời này liền đoán được thân phận của ta.”

Nhược Tà gật gật đầu nói.

Tô Ngữ lúc này thật sự rất kinh ngạc, người trước mặt nàng này, thế nhưng là quốc sư Nhược Tà.

“Hắn như thế nào……”

Tô Ngữ duỗi tay chỉ vào Nhược Tà, ngạc nhiên nhìn về phía Khương Kỳ.

“Vì sao lại tuổi trẻ như vậy phải không?”

Khương Kỳ còn không có trả lời, Nhược Tà miệng tràn đầy ý cười nói.

Tô Ngữ cũng không cảm thấy xấu hổ, gật gật đầu, liền mang biểu tình thỉnh giáo nhìn Nhược Tà, chờ hắn giải đáp cho mình.

Đừng nhìn trên mặt Tô Ngữ chỉ là có chút kinh ngạc, kỳ thật, hiện tại trong lòng nàng cảm thấy long trời lở đất.

Nàng còn nhớ rõ, năm trước Khương Kỳ cùng nàng nói qua, Nhược Tà này, làm quốc sư khi Thái Thượng Hoàng còn tại vị, hiện tại tân đế đều đã kế vị mấy năm, nhưng Nhược Tà này, nhìn bộ dáng vẫn là mười bảy tám tuổi.

Chẳng lẽ nói, thời điểm Nhược Tà lên làm quốc sư, mới hơn mười tuổi?

Ý tưởng này vừa mới toát ra, cũng đã bị Tô Ngữ bóp tắt.

Vui đùa cái gì vậy, cho dù cổ đại này có thần đồng, cũng không có khả năng
để một hài tử mười tuổi làm quốc sư.

“Ta sở dĩ tuổi trẻ như vậy, bởi vì, ta mới được mười tám a.”

Nhược Tà chớp chớp mắt, ngữ khí mang theo chút nghịch ngợm nói với Tô Ngữ.

Tô Ngữ:……

Nếu không phải còn muốn bảo trì hình tượng của nàng, hiện tại Tô Ngữ thật sự muốn lớn tiếng nói một câu, ngọa tào.

Tuy rằng Tô Ngữ cái gì cũng không có nói, nhưng nhìn biểu tình trên mặt nàng, Nhược Tà liền biết, Tô Ngữ khẳng định không tin.

Bất quá, có tin hay không đều không sao cả không phải sao?

Nhược Tà chậm rãi đi đến bên giường đất, đối với Khương Hàm đang ngồi chơi vô cùng vui vẻ liền vươn tay,
“Tới, cha nuôi ôm một cái.”

Khương Hàm thấy trước mặt mình xuất hiện một đôi tay, theo tay hướng về phía trước, có chút tò mò nhìn về phía Nhược Tà.

Tô Ngữ càng thêm kỳ quái, con nàng, khi nào thì có cha nuôi? Nàng là mẹ vì sao lại không biết?

Chẳng lẽ là Khương Kỳ đáp ứng?

Nghĩ Tô Ngữ như vậy, liền nhìn về phía Khương Kỳ.

Lúc này Khương Kỳ cũng mang vẻ mặt mê mang, thấy ánh mắt Tô Ngữ nhìn qua, lập tức vô tội buông tay, tỏ vẻ hắn cái gì cũng không biết.

Mà Khương Hàm, dưới ánh nhìn chằm chằm của Nhược Tà trong vài phút, liền cười hì hì vươn cánh tay nhỏ của mình.

Tô Ngữ vừa thấy tư thế này liền biết, hắn kêu Nhược Tà ôm hắn.

Nhược Tà đối với phản ứng của hắn, cũng rất là cao hứng, cong lưng liền đem Khương Hàm ôm trong lòng ngực.

Bị Nhược Tà ôm vào trong ngực, Khương Hàm một chút cũng không có không thích ứng, hắn nhìn chằm chằm mặt Nhược Tà một hồi lâu, sau đó liền tát một cái, trong miệng còn phát ra tiếng cười ha ha ha.

Tô Ngữ ở trong lòng nói một tiếng: Nhi tử, làm rất tốt.

Nhưng trên mặt lại không có hiển lộ chút nào, vẫn như cũ nhàn nhạt nhìn Nhược Tà.

“Tiểu Tà Nhi, ngươi đem ta quên mất đi?”

Một giọng nói hơi mang uy hiếp đột nhiên vang lên ở bên tai Tô Ngữ, sau đó nàng liền thấy, một bóng hình chợt lóe, nữ nhân vừa rồi kia, cũng đã đứng ở phía sau Nhược Tà, hơn nữa, còn dùng tay nắm lỗ tai Nhược Tà.

“Yên Nhi, chớ có nghịch ngợm, nơi này còn có người ngoài đâu.”

Nhược Tà cũng không tức giận, càng không tránh trốn, thân mình đều không có động một chút, lời nói ra, cũng mang đầy hương vị sủng nịch.

“Sợ cái gì, không được hai ngày, liền thành người quen, sớm muộn gì đều phải bại lộ, ngươi cũng không cần che giấu.”

“Ta không có che giấu, cũng không muốn che giấu, bị ngươi khi dễ, ta cam tâm tình nguyện.”

Nhược Tà nói, liền chuyển đầu qua, hai mắt ẩn tình nhìn Khanh Yên.

Hai má Khanh Yên lập tức liền xuất hiện một tầng màu hồng phấn nhàn nhạt, có thể xem ra được, nàng đối với phản ứng của Nhược Tà rất vừa lòng.

“Bất quá, ta vừa rồi chỉ là, muốn giúp ngươi tạo hình tượng thục nữ tốt đẹp mà thôi, nếu ngươi không muốn, vậy quên đi.”

Nhược Tà nói xong, trên mặt mang biểu tình không được trách ta.

Khanh Yên đầu tiên là sửng sốt, sau đó mặt liền bạo hồng.

Chẳng qua, lần này không phải bởi vì thẹn thùng, mà là bởi vì tức giận.

“Nhược Tà, da ngươi có phải lại ngứa hay không? Đêm nay, ngươi ra nền tuyết bên ngoài ngủ cho ta.”

Khanh Yên đột nhiên rống như sư tử hà đông, đem Khương Hàm trong ngực Nhược Tà làm hoảng sợ, chỉ thấy hắn bĩu môi, sau đó oa một tiếng liền bật khóc.

Tiếng Khương Hàm khóc không chỉ có đem Nhược Tà làm hoảng sợ, cũng đem Khanh Yên làm sợ hãi, sắc mặt nàng xoát một chút liền biến trắng, đi lên trước vài bước, liền nhẹ nhàng vỗ Khương Hàm, trong miệng vội vàng nói,
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi tiểu bảo bối, mẹ nuôi đang làm theo thói quen, thế nhưng đã quên tiểu bảo bối chúng ta ở chỗ này, là mẹ nuôi không đúng a.”

Tô Ngữ và Khương Kỳ khi nghe thấy tiếng Khương Hàm khóc một khắc kia, cũng lập tức hành động.

Tô Ngữ muốn đi lên trực tiếp đem hài tử đoạt tới, nhưng không đợi nàng hành động, Khanh Yên đã đi lên nhận sai.

Xem biểu tình trên mặt Khanh Yên, cũng biết vừa rồi không phải nàng cố ý, Tô Ngữ cũng liền không có tiến lên, chẳng qua là đứng tại chỗ không có động.

Khương Hàm nhắm hai mắt lớn tiếng khóc, khóe mắt còn treo nước mắt trong suốt, nhìn qua thật là đáng yêu, đem Nhược Tà và Khanh Yên đau lòng hỏng rồi.

Khanh Yên gấp đến dậm chân, chỉ là không có biện pháp, nàng chưa từng dỗ con a.

Cuối cùng, nàng đành phải quay đầu xin Tô Ngữ giúp đỡ.

Trong lòng Tô Ngữ thấy buồn cười, trên mặt lại không lộ thanh sắc, đi ra phía trước đem Khương Hàm tiếp nhận, ôm vào trong ngực nhẹ nhàng lung lay, lại ở trên lưng hắn nhẹ nhàng vuốt ve, trong miệng nhỏ giọng dỗ.

Quả nhiên, không bao lâu, tiếng Khương Hàm khóc liền ngừng, chẳng qua hốc mắt hắn vẫn ướt dầm dề, người xem thấy tâm đều phải mềm sắp rớt.

“Tiểu bảo bối không khóc a.”

Khanh Yên mở hai mắt to nhìn Khương Hàm, sau đó lại nhìn xem Tô Ngữ, thật là kinh ngạc.

Vì sao dễ dàng ngưng khóc như vầy?

“Tới, ngồi xuống trước đi.”

Khương Kỳ nhân cơ hội này, đi lên trước, tiếp đón Nhược Tà và Khanh Yên ngồi xuống.

Hai người cũng không chối từ, ngồi trên ghế.

Lúc này Hà Phương cũng bưng trà nóng đi đến, bỏ lên bàn nhỏ bên cạnh hai người, sau đó liền lui ra ngoài.

“Vì sao lúc này quốc sư lại tới? Là có việc gấp gì sao?”

Lúc này Thủy Minh mới có cơ hội cùng chào hỏi Nhược Tà, sau khi hỏi xong, liền dò hỏi ý đồ Nhược Tà đến.

“Không có việc gì, chính là đến xem các ngươi.”

Nhược Tà cười nhạt nói.

Tác giả: Đề cử bạn tốt phấn nộn ốc sên sách mới 《 ăn chơi trác táng tà phi: Ma đế, trên giường thỉnh 》, thích xem huyền huyễn bảo bối nhi nhóm, có thể đi nhìn xem nột.

17:16, 28/8/2020

Sửa lần cuối: 28/8/2020

Chương 243. Đơn thuần ngu xuẩn

Editor: Thanh Liên
Chương ngày: 26/8/2020

18:32, 28/8/2020

Mấy người nghe thấy Nhược Tà nói như thế, đều không biết nên nói như thế nào mới tốt.

Lúc này đáp, hiển nhiên làm người không thể tiếp thu được a.

Trong lòng Tô Ngữ đang điên cuồng phun tào, điều này quả thực cùng vừa rồi Nhược Tà nói hắn mới 18 tuổi làm nàng không thể tiếp thu.

Nếu thật sự không có việc gì, chỉ là đến xem, hoàn toàn có thể ở chờ đến lúc thời tiết tốt rồi đến.

Hiện tại tuyết bay tán loạn đầy trời, vì sao lại tới?

Bất quá, giây tiếp theo Tô Ngữ liền cảm thấy hình như là chính mình nghĩ hơi quá.

Nhược Tà và Khanh Yên không phải cách vách nhà nàng, giống như ở rất xa a.

Lúc trước Khương Kỳ không phải đã nói sao, bọn họ chạy tìm Nhược Tà, vừa đi vừa về phải dùng vài tháng đâu.

18:35-18:42

Sau khi tới nơi này, cơ bản không có nguyên do vừa đến liền trở về.

“Nếu quốc sư tới, phải ở vài ngày, thời tiết này cũng không tốt, cũng không cần vội vã rời đi.”

Khương Kỳ trầm ngâm trong chốc lát, liền cười nói.

“Chúng ta vốn dĩ không có tính toán phải đi a, thời điểm Tiểu Tà Nhi tới đã nói với ta, từ nay về sau, chúng ta liền ở......”

“Yên Nhi.”

Nhược Tà vội vàng mở miệng đánh gãy lời Khanh Yên chưa nói xong, sau đó hướng về phía mấy người Tô Ngữ
cười cười,
“Ha hả, Yên Nhi thích nói hươu nói vượn, các ngươi không cần để ở trong lòng.”

“Không quan hệ không quan hệ, nếu tới, đương nhiên không có đạo lý lập tức rời đi, lại nói, ta kính trọng đại danh quốc sư đã lâu, lần này, khẳng định phải cùng quốc sư lãnh giáo một chút.”

Tô Ngữ làm như căn bản không có nghe được lời Khanh Yên vừa nói, vẫn khách khách khí khí như cũ nói với Nhược Tà.

“Như vậy đi, ta gọi hạ nhân thu thập phòng cho hai vị, thiêu giường đất trước, chờ sau khi ăn xong cơm trưa, các ngươi cũng có thể nghỉ tạm trong chốc lát.”

Nhạc Tâm nói, đứng lên sắp đi ra ngoài.

Thủy Minh thấy thế kéo lại một phen,
“Ngươi đừng đi. Bên ngoài lạnh lẽo như vậy, ta đi thôi.”

“Ngươi biết sao?”

Nhạc Tâm hồ nghi nhìn Thủy Minh.

“Ta tìm Hứa thẩm.”

Trên mặt Thủy Minh có chút xấu hổ, vội vã nói một câu như vậy, liền vội vàng đi ra ngoài.

Khi đi ra bên ngoài, Thủy Minh còn cảm thấy mặt chính mình có chút nóng bỏng.

Tuy rằng, nam nhân không biết những việc này, thực sự rất bình thường, nhưng làm trò trước mặt nhiều người như vậy, bị Nhạc Tâm nghi ngờ hắn không biết, điều này thật là có chút xấu hổ.

Trong phòng, mấy người nhìn Thủy Minh có chút vội vã rời đi, đều có chút sờ không được đầu óc, bất quá cũng không có nghĩ sâu, chỉ cho rằng hắn vội vã tìm người mà thôi.

“Quốc sư và quốc sư phu nhân...... Ngạch, nên gọi phu nhân đi?”

Tô Ngữ nhìn như là đang hỏi Nhược Tà, kỳ thật đôi mắt lại đang xem Khương Kỳ.

Đồng thời trong lòng có chút oán trách, tên Khương Kỳ này, vừa rồi chỉ giới thiệu thân phận bọn họ, sao không giới thiệu cho bọn họ một chút về mối quan hệ của hai người này đâu?

Khương Kỳ cũng cảm thấy chính mình rất vô tội, bởi vì thời điểm hắn và Thủy Minh lần trước đi, cũng không có nhìn thấy Khanh Yên a.

“Ngươi cũng đừng trừng hắn, hắn cũng không có gặp qua ta.”

Khanh Yên cười hì hì mở miệng, đồng thời còn hướng về phía Tô Ngữ nghịch ngợm nháy mắt.

“Như vậy a.”

Tô Ngữ gật gật đầu, trong khoảng thời gian ngắn lại không biết nên nói cái gì.

“Khụ khụ, để ta tự giới thiệu một chút.”

Khanh Yên đứng lên, đầu tiên là thanh thanh giọng nói, sau đó liền nói,
“Ta tên Khanh Yên, khanh trong ái khanh, yên trong muôn hồng nghìn tía.”

Dứt lời, Khanh Yên đối với mấy người hào phóng cười cười, theo sau lại chỉ vào Nhược Tà ngồi bên cạnh nói,
“Đây là Tiểu Tà Nhi, cũng chính là các ngươi nói, Nhược Tà quốc sư.”

Sau khi Khanh Yên vừa nói xong, thời điểm tầm mắt đi qua mấy người, rơi trên mình mấy đứa bé, còn cố ý tạm dừng trong chốc lát, làm cái mặt quỷ.

Lấy động tác, đùa giỡn bọn nhỏ cười khanh khách không ngừng, một đám hướng về phía Khanh Yên liền ê ê a a nói gì đó.

“Ta yêu các ngươi a, bảo bối.”

Khanh Yên nói, còn tặng bọn nhỏ một cái hôn gió.

Tô Ngữ xem một màn này đến trợn mắt há hốc mồm.

Này......

Khanh Yên này, sẽ không phải cũng là người xuyên qua đi?

Tuy rằng nơi này cũng không giống phong kiến cổ đại như Tô Ngữ biết, nhưng là, cũng không có cởi mở đến trình độ này đi?

“Khụ khụ.”

Con ngươi Nhược Tà hơi lóe, tay cầm thành quyền, phóng tới bên miệng, ho thật mạnh.

“Tiểu Tà Nhi, ngươi làm sao vậy? Có phải bị lạnh hay không?”

Khanh Yên nghe thấy giọng Nhược Tà khụ, lập tức xoay người, quan tâm nhìn Nhược Tà.

Bất quá, Tô Ngữ thấy biểu tình trên mặt nàng rất nhanh từ quan tâm, biến thành hồ nghi.

“Tiểu Tà Nhi, ngươi không được a.”

“Phốc......”

Ha ha ha ha ha, tha thứ nàng đi, nàng thật sự không phải cố ý.

Tô Ngữ nhìn mọi người đem tầm mắt đều tụ tập ở trên người nàng, một bàn tay che miệng, một bàn tay quơ quơ, ý bảo chính mình không có việc gì.

“Tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy? Cũng không uống nước a, tại sao lại sặc?”

Tô Ngôn nói, quan tâm đi đến bên người Tô Ngữ.

Tô Ngữ rất muốn nói, nàng không phải sặc, nàng chỉ bị Khanh Yên nói chọc cười.

Nhưng lời này, hiển nhiên không thể nói cùng Tô Ngôn.

Vì thế, Tô Ngữ hít một hơi thật sâu, sau đó nói với Tô Ngôn,

“Tỷ tỷ không có việc gì, tỷ tỷ thấy Nhược Tà quốc sư vừa rồi ho khan lợi hại như vậy, muốn hỏi một chút là chuyện như thế nào, không nghĩ tới lại sốt ruột, bị nước miếng làm sặc.”

“Vậy lần sau tỷ tỷ phải cẩn thận một chút a.”

Lúc này Tô Ngôn mới yên lòng, thở phào nhẹ nhõm lại nói,
“Tỷ tỷ muốn uống trà hay không?”

“Thật là cảm ơn Tiểu Ngôn. Bất quá tỷ tỷ không khát.”

“Ân, tốt đi.”

Tô Ngôn gật đầu đáp ứng, liền lui thân thân mình về, ngồi xuống bên cạnh bốn đứa bé.

Bên kia, Nhược Tà cũng bị Khanh Yên nói đến sắc mặt đỏ bừng, nhưng lời răn dạy lại khó mà nói, đành phải nhắm mắt lại, tiếp tục ho khan.

Ý lần đầu tiên hắn ho khan, là muốn cho Khanh Yên chú ý một ít, nhưng không nghĩ tới Khanh Yên liền cho hắn một câu như thế.

Cái này làm cho lời hắn muốn nói đều quên đến không sai biệt lắm.

“Tiểu Tà Nhi, không phải ta nói ngươi, mấy năm gần đây ngươi rất lười, ngươi nhìn xem, thân thể này của đều không tốt, chỉ với thời tiết như vậy, ngươi liền sinh bệnh? Vậy về sau......”

“Yên Nhi!”

Nhược Tà thật sự rốt cuộc nhịn không được, hắn biết, nếu hắn không mở miệng, Khanh Yên tuyệt đối sẽ đem gốc gác hai người bọn họ xốc sạch sẽ.

“Làm sao vậy? Ngươi hung dữ với ta làm gì?”

Khanh Yên ủy khuất nói, hốc mắt lập tức liền đỏ.

Nhược Tà thấy thế, trong lòng có chút hơi hơi hối hận, ngữ khí vừa rồi thật sự không tốt, nhưng lại thở dài.

Tính tình tùy tiện này của Yên Nhi, khi nào mới có thể chuyển biến một chút a.

Tô Ngữ vẫn luôn nhìn hành động của hai người, trong lòng vẫn luôn không ngừng cười to.

Chẳng lẽ, Khanh Yên chính là người vừa đơn thuần lại ngu ngốc?

Bất quá, Tô Ngữ đối với lời vừa rồi Khanh Yên nói bị đứt gãy, không có nói ra, vẫn là rất tò mò.

Chỉ là, xem bộ dáng Nhược Tà này, liền biết hắn không muốn Khanh Yên nói ra, vì thế cũng liền rất thức thời không hỏi.

“Vẫn là để ta nói đi, Yên nhi là phu nhân của ta, tính tình nàng đơn thuần, nói chuyện trực lai trực vãng, thiếu đầu óc, cho nên, nếu nói gì đó không dễ nghe, vẫn thỉnh các ngươi đảm đương nhiều hơn một chút.”

19:12, 28/8/2020

Sửa lần cuối: 28/8/2020

Hôm nay hết đau họng rồi, lỡ miệng la làng một câu, bị đau họng tiếp, rìa rí?

Chương 244. Lại thêm một cái đồ tham ăn

Editor: Thanh Liên
Chương ngày: 27/8/2020

11:36, 29/8/2020

Tuy rằng Nhược Tà nói như vậy, nhưng xem biểu tình trên mặt hắn, còn có sủng nịch trong mắt, liền biết, hắn phi thường yêu thích Khanh Yên.

Đến nỗi vì gì muốn nói như vậy, trong lòng mọi người cũng đều biết rõ ràng.

“Quốc sư phu nhân, ngươi......”

Tô Ngữ nói còn không có nói xong, cũng đã bị Khanh Yên đánh gãy,
“Cái gì mà quốc sư phu nhân, nói như vậy cũng quá khách khí. Lại nói, xưng hô này, rất khó nghe a. Về sau các ngươi kêu ta là Yên Nhi thì tốt rồi.”

Mấy người Tô Ngữ nghe xong lời này, đồng thời hướng tới Nhược Tà nhìn lại.

Mặc kệ Khanh Yên nói như thế nào, mấy người Tô Ngữ vẫn nhất trí cho rằng, Nhược Tà mới là người chỉ đạo giữa hai người bọn họ.

“Các ngươi tùy nàng liền tốt rồi.”

Nhược Tà cười nói.

“Vậy được rồi, Yên Nhi, ngươi thích ăn món gì, trong chốc lát ta kêu người cho ngươi làm, cũng để ngươi nếm thử nhà tay nghề trong nhà chúng ta.”

Tô Ngữ tiếp tục lời vừa rồi.

“Cái gì ta cũng thích ăn.”

Khanh Yên hai mắt lấp lánh tỏa sáng, trong giọng nói cũng tràn đầy vui mừng.

Tô Ngữ thế nhưng trong nháy mắt có ảo giác, giống như thấy Lục Du Kỳ bản nữ a.

Nghĩ như vậy, Tô Ngữ liền hướng tới Lục Du Kỳ nhìn lại.

Lục Du Kỳ thấy ánh mắt Tô Ngữ, thế nhưng cảm thấy da mặt chính mình như bị lửa đốt.

Vừa rồi hắn cũng thấy biểu tình trên mặt Khanh Yên, thế nhưng có một loại cảm giác mạc danh quen thuộc, như thấy chính mình vậy.

Tuy rằng hắn cũng thích ăn, cũng không cảm thấy như vậy có gì không tốt.

Nhưng là, hắn như thế nào chính là một cái đồ tham ăn như vậy đâu?

Không đề cập tới trong lòng Lục Du Kỳ rối rắm như thế nào, liền nói Khanh Yên, nghe thấy Tô Ngữ hỏi nàng muốn ăn cái gì, cũng đã gấp không chờ nổi chạy tới bên người Tô Ngữ, bẻ ngón tay chính mình, cái miệng nhỏ vừa động, không ngừng nói cùng Tô Ngữ, nào là món ăn nàng thích, nào món ăn rất thích.

Tô Ngữ đối với Khanh Yên như vậy, thật ra cũng rất thích.

Nàng luôn cảm thấy, thế giới của đồ tham ăn, đều rất đơn giản.

Tâm tư bọn họ đều đặt ở nghiên cứu cái ăn, căn bản sẽ không có tâm tư suy nghĩ cái gì khác, cho nên, cũng sẽ không tồn tại lục đục gì với nhau.

Đương nhiên, đồng thời nàng cho rằng như vậy, cũng không cho rằng trừ bỏ đồ tham ăn, người khác đều rất nhiều nội tâm.

Chỉ là nội tâm của đồ tham ăn, tương đối mà nói, ít thôi.

Chờ đến thời điểm Khanh Yên rốt cuộc dừng lại miệng, đã qua đi mười lăm phút.

Tô Ngữ nghĩ, Khanh Yên nói lâu như vậy, khẳng định rất khát, muốn rót cho nàng chén nước hay không.

Không nghĩ tới, giây tiếp theo liền thấy một chén trà xuất hiện ở không trung trước mặt Khanh Yên.

Chén trà này đương nhiên không phải trống rỗng xuất hiện, nó cũng không có khả năng tự mình dừng lại ở giữa không trung.

Đem nó giữ giữa không trung, là một bàn tay trắng nõn thon dài.

Đôi tay này mỗi một ngón tay đều có khớp xương rõ ràng, không phải rất gầy, nhưng tuyệt đối cũng không mập.

Dùng câu lưu hành ở kiếp trước Tô Ngữ tới nói, đó chính là: Đôi tay này đủ chơi hai năm*. (*Tớ cũng không hiểu cho lắm nó có nghĩa gì.)

Tô Ngữ theo hướng tay nhìn lên trên, liền thấy khóe miệng Nhược Tà ngậm cười, trong mắt tràn đầy nhu tình, nhìn Khương Yên đang nhìn về phía hắn nói,
“Yên Nhi, uống ngụm trà giải khát trước, sau đó lại tiếp tục nói.”

“Ân, Tiểu Tà Nhi ngươi thật tốt, ta không nói ngươi liền biết ta khát.”

Khanh Yên nói, liền tiếp nhận chén trà, đem nước trà bên trong uống một hơi cạn sạch.

“Ân, trà này uống ngon thật, là lá trà gì?”

Sau khi uống xong, hai mắt Khanh Yên lập tức tỏa ánh sáng, kinh hỉ nhìn Tô Ngữ.

“Chính là giống như Bích Loa Xuân thôi, điều kiện chúng ta như vậy, mua không nổi lá trà quý báu gì. Đành phải cho các ngươi ủy khuất.”

Tô Ngữ cười nói.

“Sao có thể, Bích Loa Xuân như thế nào sẽ......”

“Không ủy khuất, tục ngữ nói, nhập gia tùy tục. Lại nói, lúc trước ta và Yên Nhi, cũng đã trôi qua những ngày cơm canh đạm bạc, tự nhiên không có ủy khuất gì.”

Nhược Tà nói.

Đối với hôm nay Nhược Tà luôn đánh gãy lời nàng nói, trong lòng Khanh Yên hơi hơi có chút không cao hứng, nhưng cuối cùng chỉ bĩu môi, cũng không có tiếp tục nói chuyện.

Tô Ngữ thấy nàng như vậy, vì thế nói,
“Ta phải đi phòng bếp, ngươi muốn đi cùng ta hay không?”

“Tốt a.”

Khanh Yên vui vẻ đáp ứng nói.

Nhược Tà hơi há mồm, cuối cùng cái gì cũng không có nói ra, chỉ có thể nhìn Tô Ngữ và Khanh Yên kết bạn đi ra ngoài.

Tô Ngữ tự nhiên cũng thấy biểu tình trên mặt Nhược Tà, trong lòng cũng nghĩ vì sao hắn sẽ như vậy.

Nguyên nhân rất đơn giản, hắn sợ, Khanh Yên một khi không cẩn thận, liền đem lời không nên nói nói ra.

Đến nỗi vì sao lo lắng lại không có ngăn cản, nguyên nhân cũng rất đơn giản.

Bọn họ muốn ở lại, về sau tiếp xúc càng ngày càng nhiều, nếu hắn lúc nào cũng phòng bị, không cho Khanh Yên đơn độc cùng hai người Tô Ngữ Nhạc Tâm ở chung, như vậy, sẽ chỉ làm bọn họ chỉ thấy sinh ra hiềm khích.

Nếu như vậy, vậy cùng với mục đích hắn tới nơi này đi ngược lại.

Nhạc Tâm nhìn thấy hai người Tô Ngữ đi rồi, cũng liền nói nói,
“Bọn nhỏ sắp ngủ, ta liền mang bọn họ đi tây sương phòng ngủ.”

“Vậy làm phiền tẩu tử.”

Khương Kỳ vội vàng nói.

Nhạc Tâm cười nói không có việc gì, sau đó sai người kêu bà vú tới, ôm bốn đứa bé, cùng nhau trở về tây sương phòng.

Tô Ngôn vốn phải rời khỏi, hắn cho rằng Khương Kỳ cùng quốc sư này sẽ có cái gì muốn nói.

Nhưng hắn mới vừa đứng lên, còn không có mở miệng, Nhược Tà cũng đã ngăn trở hắn.

“Tiểu Ngôn đúng không, ngươi trước không cần đi.”

“A?”

Tô Ngôn kinh ngạc, không cho hắn đi? Đây là vì cái gì?

“Nghe nói ngươi đi học đường tuy trể, nhưng hiện tại cũng được hai năm, học vấn cũng không tồi, ta tới kiểm tra ngươi thế nào?”

Thời điểm Nhược Tà nói chuyện, trên mặt đều mang theo nụ cười ôn hòa, cùng diện mạo hắn, chỉ làm người có một loại cảm giác như tắm mình trong gió xuân.

Tô Ngôn nghe nói muốn kiểm tra học vấn của hắn, lập tức cũng không chối từ, khom người hành lễ, nói,
“Tô Ngôn lại lần nữa, thỉnh quốc sư ra đề mục đi.”

Nhược Tà nhìn phản ứng Tô Ngôn, trong lòng âm thầm vừa lòng gật gật đầu.

Quả nhiên, là một hài tử không tồi.

Mà bên kia, Tô Ngữ và Khanh Yên một đường đi tới Tây Khóa Viện, Tô Ngữ một khắc cũng không ngừng lại, trực tiếp lôi kéo nàng đi vào phòng bếp.

Thật sự là, dọc theo đường đi này, Khanh Yên đối với cái gì cũng tò mò a, quả thực giống mấy bảo bảo tò mò.

Tô Ngữ thật muốn hỏi một chút, trước kia nàng ở dạng nhà nào.

Bất quá, nghe Nhược Tà vừa rồi nói, cuộc sống bọn họ, phỏng chừng cũng không phải tiêu dao sung sướng như thần tiên.

“Hứa thẩm, Chu thẩm, hôm nay trong nhà có khách nhân tới, liền phải vất vả các ngươi.”

Tô Ngữ cười nói với hai người.

Hai người đang nhặt rau, thấy Tô Ngữ tới, cũng vội vàng đứng lên, nói với Tô Ngữ,
“Chúng ta đã biết.”

“Hôm nay, trừ bỏ nguyên bản các ngươi chuẩn bị, còn phải thêm vài món, các ngươi cũng biết, ta nói tên cho các ngươi thì tốt rồi.”

Tô Ngữ nói, liền đem mấy món Khanh Yên thích ăn nhất nàng vừa nói nói ra.

Hứa thị và Chu thị cúi đầu nghe, thẳng đến nghe xong, hai người mới nói,
“Phu nhân yên tâm đi, khẳng định có thể đúng hạn làm xong, phu nhân trở về chờ đi, trong phòng bếp này cũng chỉ có khói lửa mịt mù.”

Tô Ngữ đáp ứng, liền mang theo Khanh Yên đi ra từ phòng bếp.

12:11, 29/8/2020

Sửa lần cuối: 29/8/2020

Đau họng đến nổi không nói ra lời luôn...

Chương 245. Tiểu Tà Nhi ngươi cũng đến ăn một ít đi

Editor: Thanh Liên
Chương ngày: 28/8/2020

13:30, 29/8/2020

Mới vừa đi ra bên ngoài phòng bếp, Khanh Yên liền không đi nữa.

Tô Ngữ kỳ quái nhìn nàng,
“Ngươi làm sao vậy?”

“Ta......”

Khanh Yên có chút khó xử, thế nhưng trong khoảng thời gian ngắn không biết nên mở miệng như thế nào.

“Ân?”

“Ta......”

Khanh Yên dừng một chút, dứt khoát nhắm đôi mắt lại nói,
“Ta đói bụng. Buổi sáng không ăn cơm.....”

Nói nói, giọng Khanh Yên nhỏ dần xuống.

Tô Ngữ có chút buồn cười, nhưng sợ cười ra tiếng, sẽ làm Khanh Yên cảm thấy xấu hổ, bất quá ý cười đã tới bên miệng rồi, không cười ra, thật sự nghẹn đến mức khó chịu.

Khanh Yên nhìn biểu tình kỳ quái trên mặt Tô Ngữ, cũng biết Tô Ngữ muốn cười nàng, đỏ mặt nói,
“Việc này không thể trách ta, là Tiểu Tà Nhi, trên người hắn không có bạc. Nói chờ chúng ta đến nhà các ngươi, là có thể ăn, ta vừa rồi vẫn luôn chịu đựng chưa nói, ngươi lại mang theo ta tới phòng bếp...... Hừ, đều là Tiểu Tà Nhi sai, hắn đã đáp ứng ta rồi, nói là vừa vào cửa, sai người làm đồ ăn cho ta, kết quả tiến vào nửa ngày, hắn cũng không nói lời nào.”

Tô Ngữ rốt cuộc nhịn không được, cười ha ha lên.

Thật sự không thể trách nàng, việc này thật là, quá buồn cười.

Không chỉ Khanh Yên buồn cười, ngay cả Nhược Tà kia, cũng có thể rất buồn cười.

Tô Ngữ nhớ rõ, lúc trước thời điểm hai người Khương Kỳ bọn họ trở về, một người mang về ba ngàn lượng bạc a.

Nhưng hiện tại, Nhược Tà thế nhưng nghèo đến nổi tiền một bữa cơm cũng không có, đây là có bao nhiêu nghèo a.

“Các ngươi, không phải có cái này sao?”

Tô Ngữ nói, liền giơ tay nàng lên, để Khanh Yên xem nhẫn trên tay nàng.

Khanh Yên gật gật đầu,
“Đúng vậy, nhưng hai chúng ta đều không chứa đồ ăn a.”

Tô Ngữ:......

“Không chứa đồ ăn còn có thể lý giải, vì cái gì không cất bạc? Chẳng lẽ là bởi vì cảm thấy quá nặng?”

Tô Ngữ chế nhạo hỏi, nói xong chính mình liền trước nở nụ cười.

Khanh Yên chỉ cảm thấy xấu hổ một trận, nàng chưa bao giờ giữ bạc, nàng vẫn luôn chỉ lo ăn a.

“Đúng vậy, Tiểu Tà Nhi vì cái gì không mang thêm một ít bạc? Chờ một lát, ta nhất định phải hỏi hắn cho rõ, đem bạc của hắn đều đưa lại đây, như vậy, ta liền sẽ không phải đói bụng. “

Khanh Yên nói xong liền nắm chặt tay nhỏ chính mình, bộ dáng khí thế ngập trời.

“Nhưng hiện tại ta rất đói làm sao bây giờ?”

Đáng tiếc, ngày vui ngắn chẳng tày gang.

Còn không có chờ Tô Ngữ khen nàng hai câu, nàng liền vuốt bụng chính mình, đáng thương hề hề nhìn Tô Ngữ.

“Đi thôi, đi vào, ta làm chút thức ăn cho ngươi.”

Tô Ngữ nói, liền xoay người lại vào phòng bếp.

“Di, sao phu nhân lại trở lại? Có chuyện gì đã quên nói?”

Hứa thị đang rửa rau, thấy Tô Ngữ tiến vào, có chút kỳ quái hỏi.

“Ngươi vội việc ngươi, ta làm chút thức ăn trước, cơm cũ vẫn còn sao?”

Trong miệng Tô Ngữ nói, liền cuốn tay áo chính mình lên, sau đó ở trên móc treo tường, gỡ xuống một cái tạp dề, mặc trên người chính mình.

“Thưa phu nhân, vẫn còn.”

Chu thị nói, liền mang sang một cái nồi sắt đậy nắp.

Giở nắp nồi, bên trong là cơm trắng bóng, nhìn dáng vẻ liền biết đã chín, nhưng không có một tia nhiệt khí, nói cách khác, cơm này đã lạnh.

“Lại qua một canh giờ liền phải ăn cơm trưa, còn nhiều món ăn ngon như vậy, hiện tại liền làm trước cho ngươi một ít cơm chiên trứng, ngươi lót dạ trước, thế nào?”

Tô Ngữ dùng một cái xẻng đem trong cơm trong nồi tán ra, sau đó phóng lên một cái bàn sứ trắng nõn, trong miệng còn nói với Khanh Yên.

“Tốt tốt, cái gì cũng được, để ta ăn trước một ngụm là được, bằng không, không đợi đến ăn cơm trưa, ta sẽ chết đói trước.”

Khanh Yên không nhịn được gật đầu, đối với lời Tô Ngữ nói hoàn toàn đồng ý.

Tô Ngữ kêu Chu thị nhóm lửa, sau đó chính mình cầm một cọng hành, một củ cải đỏ nhỏ, một cây lạp xưởng chính mình làm, còn có một ít hạt bắp lúc trước lưu lại.

Đem hành thái nhỏ, cà rốt và lạp xưởng đều cắt thành khối nhỏ dài, phân biệt đặt ở trên mâm.

Chuẩn bị xong những thứ này, Tô Ngữ lại lấy ra một cái chén nhỏ, ở trong chén chứa một trứng gà, dùng chiếc đũa quấy đều.

Không bao lâu, Chu thị đã thiêu nóng chảo, Tô Ngữ đổ vào chảo một ít dầu, sau đó đem trứng gà đã đánh đều bỏ vào trong chảo.

Trứng gà tiếp xúc với dầu nóng, lập tức liền bắt đầu đọng lại, hơn nữa còn phát ra âm thanh tư tư tư.

Tô Ngữ cầm sạn, đem trứng trong chảo xào nhanh chóng.

Bất quá hai phút, trứng gà đã xào chín, còn bị Tô Ngữ biến thành những khối trứng nhỏ.

Dùng chén đem trứng gà bỏ vào, Tô Ngữ lại đổ dầu vào trong chảo, sau khi dầu nóng, liền đem cơm bỏ vào, nhanh chóng xào.

Chờ đến thời điểm cơm được xào đến phân tán toàn bộ, từng hạt từng hạt tách nhau ra, liền đem những rau củ vừa rồi đã chuẩn bị bỏ toàn bộ vào, cùng nhau xào.

Chờ đến thời điểm củ cải đỏ chín, liền đem trứng gà cũng bỏ vào, sau đó thêm một ít muối, một chút nước tương, lại bỏ thêm một ít gia vị khác, liền liền có thể đem ra khỏi chảo.

Khi một mâm cơm chiên trứng được Tô Ngữ đưa đến trước mặt Khanh Yên, cũng chỉ có thể thấy kinh hỉ và muốn ăn ngay lập tức luân phiên xuất hiện trước mặt Khanh Yên.

“Đi thôi, đi phía trước ăn.”

Tô Ngữ nói, liền lấy một cái muỗng, đặt ở trên mâm ven.

“Tốt.”

Khanh Yên không biết suy nghĩ cái gì, thẳng đến Tô Ngữ đã đi tới cửa, nàng mới hồi phục lại tinh thần, lớn tiếng nói một câu, sau đó liền nhanh chân đuổi kịp Tô Ngữ.

Hai người trở lại thượng phòng đông phòng, Tô Ngữ liền đem cơm chiên trứng trong tay bỏ tới trên bàn, sau đó nói với Khanh Yên,
“Ngươi ăn nhanh đi, lạnh liền không thể ăn.”

Khanh Yên cũng không rảnh lo nói chuyện, đặt mông liền ngồi xuống ghế bên cạnh bàn, cầm lấy cái muỗng múc một muỗng liền bỏ vào trong miệng.

“Ân, ăn ngon, Tô Ngữ ngươi giỏi quá. Không chỉ có người lớn lên xinh đẹp, trù nghệ còn tốt như vậy, ta quyết định, về sau ta liền đi theo ngươi, ngươi đi đâu ta đi đó.”

Một bên Khanh Yên múc cơm bỏ vào trong miệng, một bên nói chuyện mơ hồ không rõ.

Vừa rồi khi Nhược Tà thấy Tô Ngữ bưng mâm tiến vào, lại nghe thấy mùi hương phiêu đãng trong không khí, liền biết, khẳng định Khanh Yên đã nói gì đó, bằng không, gần nửa buổi sáng này, làm sao sẽ có cơm ăn?

Lúc này lại nghe thấy lời này của Khanh Yên, Nhược Tà bất đắc dĩ đỡ trán, vợ như vậy, còn muốn sao?

Liền một mâm cơm chiên trứng, liền đem nàng lừa chạy.

Khanh Yên không biết như thế nào, lúc này vừa vặn quay đầu xem Nhược Tà, vừa vặn liền thấy biểu tình trên mặt hắn.

“Tiểu Tà Nhi, có phải người cảm thấy, ta quá khoa trương?”

Khanh Yên đem cơm trong miệng nuốt hết, sau đó nói với Nhược Tà.

“Đúng.”

Nhược Tà cũng không phủ nhận.

“Tấm tắc......”

Trên mặt Khanh Yên lộ ra một biểu tình cao thâm khó đoán, cái gì cũng không có nói, liền cúi đầu tiếp tục ăn cơm chiên trứng của nàng.

Lần này nàng cũng không có ăn ngấu nghiến, mà là một muỗng một muỗng nhai kỹ nuốt chậm, mỗi khi ăn một ngụm, trên mặt liền sẽ lộ ra một cái biểu tình hạnh phúc.

Nhược Tà ở một bên xem thấy vậy rất là vô ngữ, như thế nào hắn lại có tức phụ như vậy.

Thật là......

“Tiểu Tà Nhi, không bằng, ngươi cũng tới ăn một ngụm đi.”

14:06, 29/8/2020

Sửa lần cuối: 29/8/2020

Quanh chân tớ hiện giờ có một hoàng thượng và ba boss.....😋😋😋😋

Chương 246. Ngủ ở đâu

Editor: Thanh Liên
Chương ngày: 29/8/2020

14:27, 29/8/2020

Trong tay Khanh Yên cầm cái muỗng, cái muỗng chứa nửa muỗng cơm chiên trứng, thời điểm nàng nói chuyện, đã đem cái muỗng đưa tới bên miệng Nhược Tà.

Nhược Tà nhìn chằm chằm cơm chiên trứng trong chốc lát, cuối cùng vẫn nhờ ánh mắt uy hiếp của Khanh Yên, há mồm đem cơm chiên trứng ăn vào.

Cơm chiên trứng vừa vào trong miệng, biểu tình trên mặt Nhược Tà lập tức liền thay đổi.

Không tình nguyện vừa rồi, tất cả đều biến mất vô tung vô ảnh, dư lại, cũng chỉ có tràn đầy khiếp sợ.

“Thế nào, có phải ăn rất ngon hay không?”

Khanh Yên chớp đôi mắt hỏi.

“Ân, không tồi.”

Nhược Tà gật gật đầu, tận lực làm ngữ khí chính mình có vẻ bình tĩnh, nhưng mà, nhưng ánh mắt hắn lướt qua Khanh Yên nhìn cái bàn, đã hoàn toàn bán đứng hắn.

Tô Ngữ quay đầu nhìn Khương Kỳ, hé miệng, không tiếng động nói hai chữ,
“Đồ tham ăn.”

Đúng, chính là đồ tham ăn, Nhược Tà cũng là đồ tham ăn, chỉ là, hắn che giấu tương đối sâu mà thôi.

“Ngươi xem cái gì?”

Khanh Yên rất là vô tội hỏi, đồng thời còn di động thân mình một chút, chống đỡ tầm mắt Nhược Tà.

“Không có việc gì, Yên nhi, ngươi xem, lại qua một lát, liền phải ăn cơm trưa,
đến lúc đó nếu ngươi ăn không vô nên làm cái gì bây giờ? Vậy rất đáng tiếc a, đồ ăn ngon như vậy, ngươi nói có phải hay không?”

“Vậy ngươi nói làm sao bây giờ đâu?”

Khanh Yên cũng ra vẻ buồn rầu hỏi.

Nhược Tà trầm ngâm trong chốc lát, cố làm ra vẽ nói,
“Như vậy đi, ta giúp ngươi đem cơm dư lại ăn hết, như vậy vừa không lãng phí, trong chốc lát ngươi cũng có thể ăn một trận thật đã.”

“Tốt a.”

Khanh Yên gật gật đầu, bất quá giây tiếp theo nàng lại buồn rầu nói,
“Nhưng Tiểu Tà Nhi a, ngươi nói quá muộn a, ta đã ăn xong rồi.”

Nhược Tà:......

Tô Ngữ và Khương Kỳ còn có Tô Ngôn, đồng thời cười ra tiếng.

Trong lòng Tô Ngữ cảm thán, không nghĩ tới a, Khanh Yên một người đơn xuẩn như vậy, ở thời điểm ăn cái gì, chỉ số thông minh thế nhưng nghiền áp Nhược Tà.

Quả nhiên, chính là vỏ quýt dày có móng tay nhọn trong truyền thuyết.

Lúc này Nhược Tà cũng có chút rối rắm, tuy nói, hắn vẫn luôn hy vọng Khanh Yên có thể chú tâm một ít, hoặc là nói, hẳn là thông minh một chút.

Nhưng hiện tại, dưới tình huống như vậy gặp được nàng thông minh như vậy, thật đúng là làm hắn không có lời gì để nói.

Khanh Yên cũng mặc kệ Nhược Tà nghĩ như thế nào, nàng cầm cái mâm trơn bóng trong tay quơ quơ trước mặt Nhược Tà, sau đó liền đem mâm bỏ lên tay Nhược Tà.

“Tiểu Tà Nhi, tốt xấu gì cũng là hai ta cùng ăn, ta vừa rồi đã giúp đỡ Tô Ngữ, cho nên, chuyện rửa mâm này, liền giao cho ngươi.”

Dứt lời, Khanh Yên liền ngồi qua một bên, dù bận vẫn ung dung nhìn Nhược Tà.

Một bên nhìn Tô Ngữ, lúc này cũng cảm thấy say.

Bất quá, câu nói tiếp theo của Nhược Tà, đánh mất ý niệm nàng muốn nói chuyện.

“Vậy, đêm nay ta có thể ngủ trên giường hay không?”

Nhược Tà trầm ngâm trong chốc lát, sau đó liền cười hỏi.

Khanh Yên nghĩ nghĩ nói,
“Chờ ngươi đem mâm rửa sạch sẽ trước rồi lại nói.”

“Được rồi.”

Nhược Tà cao hứng đáp ứng, sau đó liền đứng lên, nói với Tô Ngôn,
“Đi, Tiểu Ngôn mang ca ca đi tìm phòng bếp ở đâu.”

Khanh Yên vẫn luôn nhìn bóng dáng Nhược Tà đi ra ngoài, thấy hắn đi qua cửa sổ, nàng lại ghé vào cửa sổ nhìn Nhược Tà và Tô Ngôn cùng đi Tây Khóa Viện, trên mặt mới hiện lên một nụ cười thực hiện được.

“Ai bảo ngươi nói ta ngốc, hừ hừ.”

“Ngươi đang nói cái gì vậy?”

Tô Ngữ nghi hoặc hỏi.

Khanh Yên đối với Tô Ngữ chớp chớp mắt, ngữ điệu nhẹ nhàng nói,
“Ta vừa mới chỉ nói, hắn rửa mâm xong rồi lại nói, nhưng không có nói, rửa mâm xong sẽ cho hắn ngủ giường a.”

Đột nhiên, Tô Ngữ đối với người tung ta tung tăng chạy đi mâm là Nhược Tà đồng tình mười hai vạn phần.

Hơn nữa, Tô Ngữ cũng với Khanh Yên hoàn cảnh lớn lên, hoàn cảnh gia đình cũng rất là tò mò.

Là loại người nhà nào, mới có thể dạy ra một nữ nhi như vậy a.

Nhược Tà rất nhanh đã trở lại, cũng không biết là động tác hắn nhanh, vẫn là căn bản không có rửa.

Khanh Yên thấy Nhược Tà trở về, cũng rất vui vẻ, vài bước đi đến bên cạnh Nhược Tà, hỏi,
“Tiểu Tà Nhi, ngươi rửa mâm xong rồi sao?”

“Ân, đã xong.”

Nhược Tà mỉm cười gật đầu.

“Ân ~ ngươi hiện tại có thể đi ra ngoài tìm một chút.”

“Tìm cái gì?”

Nhược Tà có chút không rõ nguyên do, kỳ quái hỏi.

“Đi tìm nơi đêm nay ngươi ngủ a.”

Khanh Yên nói đương nhiên.

Dứt lời, nàng lại bẻ ngón tay chính mình, quay đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, tiếp tục nói,
“Ta vừa rồi quan sát qua giúp ngươi, ngươi xem a, hành lang này thật sự là một lựa chọn không tồi, bất quá, phỏng chừng ngươi không thích nơi này. Trong hoa viên bên kia cũng không tồi, tuy rằng hiện tại không có hoa gì, nhưng tốt xấu, còn có mấy cây cây thường xanh không phải......”

“Yên Nhi, ngươi đang nói cái gì vậy?”

Nhược Tà vội vàng đánh gãy lời Khanh Yên nói, có chút kỳ quái hỏi.

“Ta đang nói ngươi đêm nay ngủ ở chỗ nào a, điều này chẳng lẽ không phải vấn đề rất nghiêm túc sao?”

Mặt Khanh Yên đầy vô tội.

Nhược Tà cảm thấy chính mình có chút hỗn độn, vừa rồi không phải nói rồi, hắn đi rửa mâm, sau đó......

“Ngươi cố ý.”

Nhược Tà nhớ tới đối thoại của hai người vừa rồi, sắc mặt tức khắc trở nên có chút khó coi.

Đích xác, vừa rồi Khanh Yên cũng không có đáp ứng cái gì, chỉ kêu hắn rửa mâm, sau đó lại xem.

“Yên Nhi, ngươi hiện tại cũng trở nên thông minh.”

Nhược Tà điều chỉnh một chút biểu tình trên mặt, ngữ khí thế nhưng có chút vui sướng nói với Khanh Yên.

Khanh Yên đối với phản ứng của Nhược Tà có chút giật mình, không phải hắn nên nổi trận lôi đình sao?

Chẳng lẽ bởi vì hiện tại có người khác ở đây, hắn muốn bảo trì hình tượng hắn, cho nên mới cố ý làm bộ bình tĩnh như vậy?

“Nếu Yên Nhi quan tâm ta như vậy, ta đây cũng không thể cô phụ Yên Nhi.”

Nhược Tà nói, liền đi tới bên người Khanh Yên, lôi kéo tay nàng, cùng nhau đi tới trước giường đất.

“Yên Nhi, ngươi xem a, chính giữa kia thế nào?”

Nhược Tà nói rồi dùng ngón tay chỉ đất trống hình tròn bị vây quanh bên ngoài hoa viên.

Tuy rằng bị tuyết đọng bao trùm thật dầy, nhưng vẫn thấy rõ hình dạng đất trống như cũ, rất rộng lớn.

“Thế nào? Nơi đó đủ rộng lớn, không bằng, đêm nay ta ngủ nơi đó, còn có thể thưởng thức một chút cảnh tuyết mỹ lệ. Nga, không đúng, hẳn là nói, có thể thể nghiệm một chút lạc thú làm người tuyết.”

Giọng nói Nhược Tà tràn ngập vui vẻ, tựa hồ, buổi tối có thể ngủ ở trên nền tuyết, thật một sự kiện phi thường tốt đẹp.

Trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng Khanh Yên không biết chính mình phải nói cái gì.

Vốn dĩ nàng muốn nhìn Nhược Tà nổi trận lôi đình, sau đó lại đến dỗ ngọt nàng.

Nhưng ai có thể nói cho nàng, vì sao sự tình liền biến thành như vậy đâu?

“Vậy được rồi, nếu ngươi cũng thích, vậy đêm nay ngươi liền ngủ ở chỗ này. Không phải sẽ chết sao?”

Tuy rằng trong lòng buồn bực, nhưng Khanh Yên tuyệt đối sẽ không bởi vậy liền thu hồi lời vừa rồi chính mình đã nói qua, còn săn sóc hỏi Nhược Tà muốn chăn hay không.

“Không cần. Lấy chăn cũng sẽ bị tuyết làm ướt nhẹp, chi bằng cứ như vậy. Kỳ thật, nếu mọi người không chê, ta nghĩ không mặc quần áo, làm như vậy, quần áo cũng sẽ không bị ướt.”

14:58, 29/8/2020

Sửa lần cuối: 29/8/2020

Nằm trên giường giãy đạch đạch như cá chết.....

Chương 247. Ngàn dặm xa xôi

Editor: Thanh Liên
Chương ngày: 30/8/2020

11:46, 30/8/2020

Tô Ngữ và Khương Kỳ liếc nhau, đều cảm thấy đối với hai người rất là vô ngữ.

“Tính, chúng ta vẫn đi ra ngoài tìm đi, khoảng cách xa như vậy, làm sao có thể thấy rõ ngủ ở chỗ nào thích hợp nhất.”

Nhược Tà nói, liền lôi kéo Khanh Yên bước nhanh ra cửa.

Ba người Tô Ngữ còn chưa phản ứng kịp, liền thấy hai người bọn họ đã xuất hiện trên nền tuyết bên ngoài.

“Hắn thật sự là quốc sư sao?”

Tô Ngữ hoài nghi nhìn Khương Kỳ.

Hiện tại nàng thật sự không có cách nào tin tưởng, như vậy...... Một người nam nhân, là quốc sư bản lĩnh cường đại trong miệng Khương Kỳ.

Tuy rằng không nên trông mặt mà bắt hình dong, nhưng cho tới bây giờ, trừ bỏ mồm mép tương đối lợi hại ở ngoài, Tô Ngữ nhìn không ra, Nhược Tà này có điểm nào lợi hại.

Kỳ thật trong lòng Khương Kỳ cũng cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng cũng không dám nói cái gì.

Bởi vì, người lần trước hắn và Thủy Minh nhìn thấy, đích xác chính là hắn.

Hơn nữa, lúc ấy, Nhược Tà cũng không phải như vậy a.

Khoảng cách có chút xa, hơn nữa giọng hai người nói chuyện không lớn, cho nên mấy người Tô Ngữ cũng không có nghe thấy hai người bọn họ đang nói cái gì, chỉ có thể thấy bọn họ ở đối với những địa phương khác chỉ chỉ trỏ trỏ.

Ước chừng lại qua nửa khắc, hai người liền cùng nhau trở về.

Tô Ngữ nghĩ, đã tuyển xong? Chẳng lẽ buổi tối thật sự sẽ ngủ ở nơi này?

“Ha hả, hai người chúng ta nhìn một vòng, cảm thấy nơi này cũng không có địa phương tốt nào, phong cảnh cũng không tốt, cho nên, Yên Nhi quyết định đêm nay sẽ cho ta ngủ ở trong phòng.”

Nhược Tà đi vào trong phòng, lập tức cười cùng Tô Ngữ nói.

Mấy người Tô Ngữ đồng thời nhìn về phía Khanh Yên, liền thấy Khanh Yên không tình nguyện gật gật đầu.

Tô Ngữ đỡ trán, làm nửa ngày, hai vợ chồng này, là đang đùa giỡn bọn họ a.

Đang lúc mấy người cũng không biết nên nói cái gì, Thủy Minh đã trở lại.

“Sương phòng phía trước vừa vặn một bên còn trống, bên kia Lục Du Kỳ ở, vừa vặn quốc sư đi qua ở luôn. Đồ vật cần dùng đến, ta cũng đã kêu người chuẩn bị tốt.”

“Vậy thật là phiền toái ngươi.”

Khanh Yên cười cùng Thủy Minh nói lời cảm tạ, sau đó liền nhìn về phía Nhược Tà nói,
“Tiểu Tà Nhi, chúng ta muốn đi xem hay không? Dù sao khoảng cách ăn cơm trưa còn một lúc, ta muốn rửa sạch sẽ.”

“Vậy đi thôi. Ta mang các ngươi đi qua, vừa vặn, ta cũng muốn về phòng một chuyến.”

Lục Du Kỳ đứng lên nói.

Lục Du Kỳ mang Nhược Tà và Khanh Yên đi phía trước, Tô Ngôn cũng đứng lên nói phải về phòng xem sách trong chốc lát, còn Thủy Minh lại đi tây sương phòng xem Nhạc Tâm và hài tử.

Trong phòng rốt cuộc chỉ còn lại có Tô Ngữ và Khương Kỳ.

Chờ Hà Phương đem chén trà lui xuống, Tô Ngữ và Khương Kỳ mới cùng nhau ngồi xuống nói chuyện.

“Ngươi nói, hắn vì sao lại đến?”

Tô Ngữ khinh phiêu phiêu nói một câu.

Không chỉ tên nói họ, một câu hoàn toàn không đầu không đuôi, nhưng Khương Kỳ cũng hiểu được ý tứ của Tô Ngữ.

“Nói vậy khẳng định là có việc, chẳng qua, bọn họ hiện tại không nói, chúng ta cũng không có cách nào truy vấn.”

Khương Kỳ lắc đầu nói.

Đạo lý này, Tô Ngữ tự nhiên biết rõ, nhưng lòng hiếu kỳ cũng vẫn phải có, cho nên mới sẽ cùng Khương Kỳ thảo luận vấn đề này.

Đột nhiên, Tô Ngữ nhớ tới, lúc trước ở cửa phòng bếp, Khanh Yên đã nói qua, liền nói lại cho Khương Kỳ một lần.

Sau khi Khương Kỳ nghe xong, thật lâu cũng không hé răng.

Tuy rằng Nhược Tà chỉ là quốc sư tiền nhiệm, nhưng cuộc sống hắn sẽ không kém bao nhiêu, cho dù hiện tại Thái Thượng Hoàng không cầm quyền, nói chuyện cũng không có trọng lượng như trước kia.

Nhưng là, uy nghiêm vốn có của hắn vẫn còn.

Theo như lời hắn nói, cho dù không có kỷ luật nghiêm minh như trước kia, nhưng cũng không có khả năng bị người xem nhẹ hoàn toàn.

May mà, hiện tại Nhược Tà cũng không phải là quốc sư.

Hắn vốn dĩ không thích quyền thế, chỉ hướng về những ngày an ổn, cho nên, mỗi năm Thái Thượng Hoàng kêu Hoàng Thượng thưởng bạc cho hắn, vẫn rất nhiều.

Ít nhất, có thể làm hắn áo cơm vô ưu đi.

Chính là, chẳng qua tới nhà bọn họ mà thôi, đường tuy rằng khá xa là sự thật, nhưng cũng tuyệt đối không có khả năng sẽ đem toàn bộ bạc tiêu hết a.

Nếu không phải tiêu hết, như vậy......

Tô Ngữ như vậy nghĩ, lại đột nhiên nói với Khương Kỳ,
“Hai người bọn hắn, không phải bị cướp bóc đi?”

“Không có khả năng, bọn họ nơi nào có một chút bộ dáng bị cướp, lại nói trên người đều còn rất tốt.”

Khương Kỳ lắc đầu phủ nhận nói.

Tô Ngữ nghe xong cũng liền nhún nhún vai, vốn dĩ nàng cũng chỉ suy đoán lung tung, nếu không phải, vậy quên đi.

Mà trong sương phòng phía trước, Nhược Tà và Khanh Yên đã rửa mặt và tay xong, đang ngồi trên giường đất nói chuyện.

“Tiểu Tà Nhi, ngươi vì sao một hai phải tới nơi này?”

Khanh Yên dựa vào vai Nhược Tà, ngón tay không ngừng đùa nghịch tóc ngọn Nhược Tà.

“Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy, bọn họ và người khác không giống nhau sao? Có lẽ, có thể giúp được chúng ta.”

Mặt Nhược Tà mang mỉm cười, thanh âm mềm nhẹ, nhưng lại chứa tự tin và kiên quyết.

“Không có a, ta liền cảm thấy, Tô Ngữ làm cơm ăn rất ngon.”

Khanh Yên nói tới ăn, hai mắt lại toát ra tinh quang.

Tuy rằng Nhược Tà không có cúi đầu, nhưng nghe thấy ngữ khí Khanh Yên, cũng có thể đoán được hiện tại có dạng biểu tình gì.

“Ngươi đừng chỉ biết ăn, rốt cuộc, thời gian không nhiều lắm.”

“Còn thời gian mà, để ta ăn ngon mấy ngày lại nói.”

Khanh Yên đối với trầm trọng trong giọng Nhược Tà không để bụng.

Mà nàng sở dĩ như vậy, không phải bởi vì nàng quá mức tự tin.

Chỉ là bởi vì, nàng tin tưởng vững chắc một câu,
“Trời đất bao la, ăn cơm lớn nhất.”

Nhược Tà cười khổ lắc đầu, không có nói thêm cái gì, hai người cũng liền trầm mặc.

Mà ở thời điểm hai người không biết, phía trên nóc nhà trên đỉnh đầu bọn họ, một con mèo đen chậm rãi biến mất trong không khí, tựa hồ, trước nay chưa từng xuất hiện.

Khi mèo đen xuất hiện lần nữa, là ở trên giường đất bàn trước mặt Tô Ngữ..

Cái này làm cho Tô Ngữ vừa chuẩn bị duỗi tay bưng trà uống, lại sờ đến một thân mình mềm mại, nóng nóng, còn lông xù xù bị hoảng sợ.

“Phì Phì, ta nói rất nhiều lần. Không cần đột nhiên xuất hiện như vậy, ngươi sẽ dọa đến ta.”

Tô Ngữ oán trách nói.

Phì Phì vẫy vẫy cái đuôi chính mình, nhảy xuống từ giường đất trên bàn, ngồi xổm bên cạnh Tô Ngữ.

“Không phải ngươi kêu ta đi nghe hai người kia nói cái gì, sau đó chạy nhanh trở về nói cho ngươi sao? Ngươi hiện tại không muốn nghe?”

“Nói nghe một chút, vì sao không nghe.”

Biểu tình trên mặt Tô Ngữ lập tức từ oán trách biến thành vui sướng, chờ mong nhìn Phì Phì, chờ nó nói đáp án cho mình.

Phì Phì liếc mắt một cái một cái, liền đem đoạn đối thoại vừa rồi chính mình nghe thấy nói một lần.

Hai người Tô Ngữ nghe xong, liếc nhau.

“Quả nhiên là có việc.”

Tô Ngữ nói, biểu tình trên mặt xem ta nói rất đúng đi, khoe khoang như vậy.

“Cũng không biết, là chuyện gì.”

Mặt Khương Kỳ cũng lộ vẻ trầm tư.

Là chuyện gì, làm quốc sư thế nhưng ngàn dặm xa xôi đi đến nơi này tìm bọn họ?

Nếu thật sự có chuyện giải quyết không được, hắn không phải nên đi Thịnh Kinh sao?

Bằng vào yêu thích của Thái Thượng Hoàng đối với hắn, chuyện gì là giải quyết không được?

“Các ngươi muốn biết, trong chốc lát trực tiếp hỏi không phải được sao.”

Phì Phì có chút không thể lý giải rối rắm của hai người Tô Ngữ, ở trong mắt nó, cái gì đều không thuận tiện bằng trực tiếp hỏi ra.

12:17, 30/8/2020

Sửa lần cuối: 30/8/2020

Mỗi lần edit ngay đoạn tả Phì Phì thì tớ sẽ ôm hoàng thượng mà dày vò 😋😋😋😋😋

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro