248 +249 +250 +251 +252 +253 +254

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 248. Dạ dày vương

Editor: Thanh Liên
Chương ngày: 31/8/2020

(Hôm nay 2/9 mọi người được nghỉ, tớ up truyện trước cho mọi người đọc, hôm nay tâm trạng vui....)

14:43, 30/8/2020

“Chúng ta nên hỏi như thế nào?”

Tô Ngữ chột dạ thỉnh giáo nói.

Phì Phì cho Tô Ngữ một cái xem thường, sau đó nói,
“Thì hỏi hắn, vì sao thời gian không nhiều lắm, tới tìm các ngươi làm gì? Vì cái gì không đi tìm lão hoàng đế.”

Vẻ mặt Tô Ngữ bất đắc dĩ, lắc đầu tiếp tục nói,
“Nếu bọn họ hỏi ta, làm sao mà biết được những việc này, chúng ta nên nói như thế nào??”

“Liền nói là bổn miêu nghe thấy, sau đó nói cho của các ngươi.”

Phì Phì đương nhiên nói.

“Phì Phì, ngươi lại quên mất, ta nói rồi, không cho ngươi trước mặt ngoại nhân biểu hiện quá thông minh, chuyện biết nói này, càng không thể nói.”

Tô Ngữ nói, liền nghiêm mặt.

Đầu Phì Phì theo bản năng co rụt lại, chột dạ cúi đầu xuống, bất quá vẫn trộm nhìn thoáng qua Tô Ngữ.

Khi nó thấy trên mặt Tô Ngữ toàn nghiêm túc, liền biết chính mình vừa mới nói sai rồi.

Cũng may, Phì Phì nó luôn luôn là một con mèo tốt biết sai có thể sửa.

“Ta sai rồi, ta không bao giờ ra chú ý loạn nữa. Ta đi nha.”

Dứt lời, thân ảnh Phì Phì liền biến mất.

Tô Ngữ biết, nó lại trốn vào trong không gian đi.

Con mèo manh xuẩn này, trốn vào không gian, không phải càng dễ dàng bị nàng tìm được?

Bất quá, hiện tại Tô Ngữ cũng không có tâm tư phân cao thấp với Phì Phì, toàn đầu óc nàng đều suy nghĩ, lời Nhược Tà nói là có ý gì.

Chỉ tiếc, câu nói không đầu không đuôi kia, thật sự không được cái manh mối gì.

Tô Ngữ và Khương Kỳ mặt đối mặt, vẫn luôn nghĩ đến thời điểm ăn cơm trưa, cũng không nghĩ ra được lý do nào.

“Đại gia, phu nhân, cơm đã xong, muốn mang đồ ăn lên sao?”

Giọng nói Hà Phương vang lên ở cửa.

“Ân, kêu người đi mời bọn họ chưa?”

Tô Ngữ đáp ứng, lại hỏi một tiếng.

“Thưa phu nhân, đã đi mời.”

“Vậy mang đồ ăn lên đi.”

Hà Phương ở bên ngoài đáp vâng một tiếng, liền nhanh chân đi ra thượng phòng, thẳng đến phòng bếp bên kia.

Hà Phương mới vừa đi, Tô Ngữ liền thấy ba người Lục Du Kỳ đã đi tới bên ngoài.

Tô Ngữ và Khương Kỳ liếc nhau, sửa sang lại biểu tình trên mặt một chút, đứng lên liền đi ra đông phòng.

Mấy người vừa ngồi xuống, Thủy Minh Nhạc Tâm và Tô Ngôn cũng tới.

Lúc này Hà Phương cũng mang theo tiểu nha đầu tiến vào đưa đồ ăn lên.

Ngày thường, sáu người bọn họ ăn cơm, đều là mười món đồ ăn, hai món canh, thêm món chính là đủ rồi.

Bất quá hôm nay lại thêm hai người, hơn nữa rõ ràng chính hai đồ tham ăn, cho nên, liền làm hai mươi món đồ ăn, bốn món canh.

Nhìn một bàn đồ ăn tràn đầy này, tại nội tâm Tô Ngữ lại cảm thán, cũng may cái bàn làm đủ lớn, bằng không, những món này nên đặt nơi nào a.

Khanh Yên bắt đầu từ món thứ nhất đưa lên, đôi mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn, trong mắt toát ra ánh mắt giống như sói đói.

Hiện tại thật vất vả đầy đủ toàn bộ, nàng liền có chút khống chế không được.

“Chúng ta bắt đầu ăn đi. Tục ngữ nói, lúc ăn và ngủ không nói chuyện, muốn nói cái gì, chờ ăn xong lại nói.”

Tuy rằng rất muốn ăn nhiều thức ăn, vẫn luôn ăn, nhưng Khanh Yên vẫn muốn cứu lại hình tượng chính mình một chút.

Cũng may, nàng cũng có thể tìm được một cái lý do có thể nói ra.

Mọi người nghe xong Khanh Yên nói, cũng tán đồng gật gật đầu.

Thời điểm mấy người Tô Ngữ ăn cơm luôn luôn không nói lời nào, về sau khi Lục Du Kỳ tới, hắn là người thích ăn như mạng.

Thời điểm an cơm lãng phí thời gian nói chuyện, vậy quả thực đang lãng phí sinh mệnh của hắn, cho nên, ăn cơm cũng không có ai nói lời nào.

Vì thế, thời gian kế tiếp, cũng chỉ có thể nghe thấy tiếng chén đũa va chạm.

Chầu cơm này ăn nửa canh giờ, thời điểm Tô Ngữ buông đũa, toàn bộ tô chén đĩa trên bàn đều sạch sẽ.

Lục Du Kỳ vừa ngẩng đầu, liền thấy Tô Ngữ mang thần sắc cổ quái nhìn hắn, không khỏi kỳ quái nói,
“Tẩu tử, vì sao ngươi nhìn ta như vậy?”

“Tẩu tử sai rồi.”

Tô Ngữ nói, liền lắc đầu, bộ dáng biết vậy chẳng làm.

“Tẩu tử vì sao nói lời này?”

Lục Du Kỳ bị Tô Ngữ nói làm cho không hiểu ra sao.

“Tẩu tử trước kia cho rằng, ngươi chính là đồ tham ăn lớn nhất, nhưng hiện tại xem ra, ngươi vẫn yếu một chút.”

Tô Ngữ nghiêm túc nói.

Lục Du Kỳ nghe xong Tô Ngữ nói, đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền cười,
“Tẩu tử đang khen ta?”

Tô Ngữ không có tiếp tục mở miệng, trong lòng lại nói, Lục Du Kỳ, ngươi phải tin tưởng, ta tuyệt đối đang khen ngươi, bất quá ngươi chỉ là đồ tham ăn mà thôi, nhưng hai người Nhược Tà và Khanh Yên này, quả thực chính là dạ dày vương a, lượng ăn uống nhiều, nàng đều phải hoài nghi, hai cái dạ dày hai người bọn họ là động không đáy.

“Ai nha, ăn ngon thật, thật lâu không có ăn no như vậy rồi.”

Khanh Yên cầm khăn xoa xoa miệng, thỏa mãn cảm thán.

“Tiểu Tà Nhi, ngươi đã ăn no chưa?”

Nhược Tà cười gật gật đầu,
“Ăn no, thế nào, ta nói không sai đi, tới nơi này có phải không có đến nhầm hay không?”

Khanh Yên gật đầu,
“Đúng đúng đúng, thật là không có đến nhầm.”

Tô Ngữ vô ngữ nhìn hai người kẻ xướng người hoạ này, vì sao trong lòng lại cảm thấy, lời này là cố ý nói cho nàng nghe đâu?

Chẳng lẽ bọn họ phát hiện Phì Phì nghe lén bọn họ nói chuyện?

Nhưng không đúng a, bản lĩnh Phì Phì nàng biết đến, đừng nói là người bình thường, chính nàng, nếu không phải bởi vì cùng Phì Phì có đặc thù liên hệ, cũng không có khả năng phát hiện Phì Phì.

Nghĩ như vậy, tâm Tô Ngữ lại thoáng buông xuống một ít.

Sau khi ăn xong, Nhược Tà liền cùng Khanh Yên trở về tiền viện, nói là phải ngủ trưa một lúc.

Lục Du Kỳ và Tô Ngôn từng người cũng trở về phòng, bốn người Tô Ngữ còn lại phải đút cho bốn đứa bé đã tỉnh ngủ ăn.

Tới buổi tối rồi, trận tuyết lớn rốt cuộc xem như đã ngừng.

Tô Ngữ đứng trên hành lang nhìn bên ngoài, xuyên thấu qua ánh sáng của đèn lồng đỏ trên đỉnh đầu, có thể thấy, tuyết đọng bên ngoài ước chừng được một thước.

Này chỉ là trận tuyết đầu của năm nay thôi, đã rơi nhiều như vậy, trong lòng Tô Ngữ không nhịn được có chút lo lắng.

“Suy nghĩ cái gì vậy?”

Khanh Yên không biết khi nào cũng đi ra từ trong phòng, đứng ở bên người Tô Ngữ hỏi.

“Ta đang suy nghĩ, năm nay có phải quá lạnh hay không.”

Trọng giọng nói của Tô Ngữ lộ ra lo lắng nhàn nhạt.

“Ngươi sợ cái gì. Lại lạnh, nhà này của ngươi cũng không lạnh.”

Khanh Yên cười hì hì nói.

“Ta không phải sợ chính mình, ta là ở...... Tính, ta cũng không cần buồn lo vô cớ, năm nào đều có tuyết rơi, năm nay tuyết rơi tương đối trễ, rơi nhiều một chút, cũng không có quan hệ.”

Tô Ngữ nói, hướng tới Khanh Yên cười cười.

“Không nghĩ tới, ngươi còn có phần tâm tư này.”

Biểu tình Khanh Yên trở nên nghiêm túc.

Bất quá Tô Ngữ vừa định nhìn kỹ, nàng lại khôi phục bộ dáng cười hì hì trước kia.

“Đi thôi, vào nhà đi, bên ngoài này rất lạnh lẽo đấy. Ngày mai nếu không rơi tuyết, chúng ta thật ra có thể làm người tuyết tới chơi một chút.”

Khanh Yên nói, liền lôi kéo tay Tô Ngữ  đi vào trong phòng.

Tô Ngữ cúi đầu nhìn bàn tay lôi kéo tay chính mình kia, trắng trắng mềm mềm, vừa thấy chính là không có dưỡng, trách không được có tính tình đơn thuần như vậy.

Chính là, vì cái gì nàng sẽ cảm thấy, Khanh Yên cũng không phải ngu như mặt ngoài thoạt nhìn như vậy, đơn thuần ngu xuẩn như vậy đâu?

15:14, 30/8/2020

Sửa lần cuối: 30/8/2020

Buồn ngủ quớ...

Chương 249. Buồn lo vô cớ

Editor: Thanh Liên
Chương ngày: 1/9/2020

18:11, 30/8/2020

Hai người đi vào trong phòng, Lục Du Kỳ liền nhìn lại đây, kỳ quái hỏi,
“Tẩu tử, các ngươi đi ra ngoài làm gì vậy? Bên ngoài lạnh như vậy? Ngồi ở đây uống trà tốt hơn không.”

Tô Ngữ hướng về phía hắn cười cười, cũng không có nói lời nào.

Sau khi hai người phân biệt ngồi xuống, Tô Ngữ mới hỏi,
“Các ngươi vừa rồi đang nói cái gì?”

“Đang nói, năm nay có phải lạnh hơn hay không.”

Ngữ khí Khương Kỳ có chút nhàn nhạt lo lắng.

Tô Ngữ nghe được hắn nói như vậy, có chút kinh ngạc, bất quá, cũng cảm thấy có chút ngọt ngào, bởi vì, hai người thế nhưng suy nghĩ giống nhau.

“Ta cũng cảm thấy như vậy a.”

Lục Du Kỳ thở dài một tiếng, nói tiếp,
“Liền lấy trận tuyết đầu năm nay mà nói, năm rồi, làm sao rơi nhiều như vậy?”

Tuy rằng mấy người chỉ đang nói thời tiết lạnh, nhưng là, cũng đều biết rõ nguy hiểm tiềm tàng trong ý tứ kia là gì.

Trong khoảng thời gian ngắn, không gian có chút nặng nề.

Khương Kỳ xem mọi người đều hứng thú không cao, vì thế nói,
“Đều trở về sớm một chút nghỉ ngơi đi, Tiểu Ngôn, ngày mai ngươi còn phải đi học đường, đi ngủ sớm một chút biết không?”

Dứt lời, Khương Kỳ lại nhìn về phía Nhược Tà,
“Quốc sư một đường bôn ba lao lực đến đây, vẫn nên sớm chút đi nghỉ ngơi đi.”

Mọi người chúc nhau ngủ ngon, liền từng người trở về trong phòng mình.

Ban đêm, Tô Ngữ và Khương Kỳ nằm ở trên giường, Tô Ngữ vẫn có chút không ngủ được.

“Vui Sướng làm sao vậy?”

Khương Kỳ ôm bả vai Tô Ngữ, nhẹ giọng hỏi.

“Ta còn đang suy nghĩ sự kiện vừa rồi kia.”

Tô Ngữ rầu rĩ nói.

Đồng thời trong lòng nàng cũng đang buồn bực, nàng bị làm sao vậy?

Buồn lo vô cớ?

Hoặc là, sinh hoạt của nàng quá an nhàn, cho nên, dưỡng ra bệnh thánh mẫu?

Nghĩ đến việc này, Tô Ngữ vội vàng lắc đầu, không đúng không đúng, nàng mới không phải thánh mẫu gì đó.

“Vui Sướng không cần quá mức lo lắng, nên tới cũng sẽ tới, ngươi lo lắng cũng vô dụng, thật ra sẽ làm chính ngươi khó chịu, ngươi nói có phải hay không?”

Khương Kỳ nhẹ giọng dụ dỗ.

Tô Ngữ nghe xong cũng không có mở miệng.

Khương Kỳ nói đạo lý, nàng tự nhiên biết rõ, nhưng là......

Tô Ngữ lắc lắc đầu mình, nàng thật đúng là sắp bị bệnh thánh mẫu rồi, không được, không thể tiếp tục như vậy.

“Ngủ đi, Khanh Yên còn nói ngày mai muốn đắp người tuyết đâu.”

Tô Ngữ nói xong liền nhắm hai mắt lại, cưỡng bách chính mình nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Khương Kỳ nhìn chằm chằm mặt Tô Ngữ một hồi lâu, trong mắt tràn đầy thần sắc phức tạp, cuối cùng thở dài một hơi, nhắm hai mắt lại.

Tựa như hắn vừa mới nói, nên tới cũng sẽ tới.

Đặc biệt là thiên tai nhân họa, tránh cũng không thể tránh.

Ngày hôm sau, Tô Ngữ mới vừa tỉnh lại, liền cảm thấy có chút chói mắt.

Mở to mắt nhìn về phía cửa sổ, liền thấy cửa sổ bị ánh sáng chiếu lên.

“Mặt trời lên a.”

Tô Ngữ lầm bầm lầu bầu nói, trong giọng nói không tự chủ được liền mang ra cao hứng.

“Vui Sướng tỉnh, mặc quần áo rửa mặt đi, nên ăn cơm.”

Đột nhiên nghe thấy giọng nói Khương Kỳ, Tô Ngữ mới nhớ tới, có phải nên mặc y phục cho ba đứa bé trước hay không.

Nhưng khi nàng nhìn về phía trên giường đất, phát hiện lại không có thân ảnh bọn nhỏ.

Nhìn thần sắc Tô Ngữ nghi hoặc, Khương Kỳ mới giải thích,
“Hôm nay ngươi ngủ có chút sâu, ba đứa bọn họ tỉnh ngươi cũng không biết, ta liền cho bọn mặc xong quần áo cho bọn nhỏ, kêu bà vú mang đi tây phòng chơi đùa.”

Biết ba đứa bé đang ở trong tây phòng, tâm Tô Ngữ lúc này mới buông xuống.

Bất quá ngay sau đó, nàng có chút kỳ quái, vì sao hôm nay nàng ngủ sâu như vậy?

“Bọn họ hẳn là đau lòng ngươi đâu, tỉnh đều không có khóc, cho nên ngươi mới không biết.”

Khương Kỳ còn nói thêm.

Tô Ngữ nghe xong liền cho Khương Kỳ một nụ cười rạng rỡ, không chỉ bởi vì Khương Kỳ nói, còn bởi vì, căn bản không cần hỏi, Khương Kỳ thấy thần sắc của nàng, là có thể đoán được nàng suy nghĩ cái gì.

Tô Ngữ sung sướng nghĩ, đại khái, chính là tâm hữu linh tê nhất điểm thông đi.

Chờ Tô Ngữ rửa mặt xong, hai người liền đi tây phòng nhìn ba đứa bé, bọn họ đã ăn no, hiện tại đang chơi đồ chơi, thấy Tô Ngữ và Khương Kỳ đi vào, ngẩng đầu cho cha mẹ một nụ cười vô xỉ, sau đó liền tiếp tục chơi.

“Tiểu không lương tâm, mệt nương còn lo lắng các ngươi như vậy, mới vừa rửa mặt xong liền tới đây xem các ngươi......”

Nghe Tô Ngữ oán niệm, Khương Kỳ cảm thấy có chút buồn cười, cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Vui Sướng cùng bọn họ nói những lời này, nhưng thật ra cũng đúng, còn có thể làm cho bọn họ lý giải cha mẹ có bao nhiêu yêu thương bọn họ.

Nhưng là, tốt xấu cũng phải chờ đến bọn họ có thể nghe hiểu rồi lại nói a.

Quả nhiên, giống Khương Kỳ nghĩ.

Ba đứa bé nghe xong lời Tô Ngữ nói, chỉ mở to đôi mắt to, mê mang nhìn nàng, vẻ mặt biểu tình, đều là ta không biết ngươi đang nói cái gì a.

Tô Ngữ bị biểu tình này của ba đứa bé làm tâm đều bị manh hóa, bước nhanh đi đến phía trước, liền cho ba đứa bé một người một cái hôn.

Qua cơm sáng, mấy người Tô Ngữ đã bị Khanh Yên lôi kéo đi trong viện đắp người tuyết.

Chỉ tiếc, người tuyết còn chưa đắp, liền bắt đầu ném tuyết.

Chờ bọn họ chơi đủ rồi, thời điểm muốn đắp người tuyết, tuyết trong viện tuyết đã tới tình trạng không nỡ nhìn.

“Đi thôi, chúng ta ra ngoài cửa lớn đắp được không? Ta nghe bọn hạ nhân nói, nơi này sẽ không có rất nhiều người tới, chúng ta đem người tuyết đắp ở ngoài cửa, còn có thể giúp chúng ta giữ nhà, các ngươi có chịu không?”

Nghe xong Khanh Yên nói, mấy người Tô Ngữ đều có chút vô ngữ.

Vẫn là Nhược Tà trầm ngâm trong chốc lát, sau đó khuyên,

“Yên Nhi, ngươi xem, y phục chúng ta đều ướt, nếu không đổi, nói không chừng liền phải sinh bệnh, chúng ta vẫn nên trở về thay đổi quần áo trước, được không?”

Khanh Yên dẩu dẩu miệng, nhưng cũng may nàng còn biết, Nhược Tà nói lời thật, chỉ phải gật gật đầu,
“Vậy được rồi.”

Nhược Tà lúc này mới ôn nhu cười, duỗi tay xoa xoa đầu Khanh Yên, nói,
“Lúc này mới nghe lời.”

“Ngươi đừng xoa đầu ta a, tóc đều ta đều bị rối loạn.”

Khanh Yên bĩu môi, không hài lòng kêu la.

Nhược Tà lôi kéo tay Khanh Yên liền đi về phía viện, mấy người Tô Ngữ ở phía sau còn có thể nghe thấy hắn đang nói chuyện.

“Rối loạn trong chốc lát ta vấn một lần nữa cho ngươi, không được sao? Dù sao tóc ngươi vốn dĩ cũng là ta vấn cho ngươi.”

“Ai kêu ngươi vấn cho ta, chính ta cũng biết.”

Tuy rằng nhìn không thấy biểu tình Khanh Yên, nhưng từ trong thanh âm nàng, Tô Ngữ vẫn có thể nghe ra một ít hờn dỗi và thẹn thùng.

Mấy người liếc mắt nhìn nhau một cái, nở nụ cười cho nhau.

Chờ mọi người đều đổi xong quần áo, thời điểm lại lần nữa xuất hiện ở thượng phòng nhà chính, liền thấy Khanh Yên vội vã chạy tới.

“Yên Nhi, ngươi chậm chút, đường này khó đi, ngươi cẩn thận đừng ngã.”

Nhưng ai biết, Nhược Tà vừa nói xong, Khanh Yên cũng đã chạy tới bật thang trước cửa nhà chính, nàng vừa định nhấc chân, nghe thấy được Nhược Tà nói.

Nàng muốn phản bác, nhưng một cái không chú ý, thế nhưng trực tiếp ngã ở trên mặt đất.

“Thế nào? Yên nhi, ngươi không sao chứ? Quăng ngã có đau không?”

Nhược Tà vừa nhìn thấy Khanh Yên ngồi trên mặt đất, bước nhanh liền vọt tới bên người Khanh Yên, quan tâm hỏi.

Trong phòng, đám người Tô Ngữ cũng đứng lên, cùng nhau ra cửa, xem Khanh Yên rốt cuộc có nặng lắm không.

“Nơi này có đại phu, không bằng kêu hắn tới giúp ngươi nhìn xem?”

Tô Ngữ nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch của Khanh Yên, nói đề nghị.

18:48, 30/8/2020

Sửa lần cuối: 30/8/2020

Năm nay còn và có rất nhiều phim, chương trình để xem, nào là "Cùng em đi đến đỉnh vinh quang", "Dư sinh, xin chỉ giáo nhiều hơn", "Hữu phỉ", "Đây chính là bước nhảy đường phố", "Thiên thiên hướng thượng". Cỡ nào cô đơn nổi.

Chương 250. Vệ Nhất Lãng

Editor: Thanh Liên
Chương ngày: 2/9/2020

11:13, 31/8/2020

“Không có việc gì không có việc gì, ta chỉ là...... Hoảng sợ, kỳ thật cũng không đau.”

Khanh Yên được Nhược Tà nâng đứng lên, xua xua tay nói.

Tô Ngữ xem sắc mặt Khanh Yên chậm rãi hoãn lại, cũng yên tâm.

“Chúng ta đi mau a.”

Không bao lâu, Khanh Yên cũng đã khôi phục lại, lại tung tăng nhảy nhót, lôi kéo người đi ra ngoài đắp người tuyết.

Mấy người Tô Ngữ không lay chuyển được nàng, đành phải đi theo cùng nhau ra cửa lớn.

Mới từ cửa lớn đi ra ngoài, là có thể thấy bên ngoài tuyết trắng xoá một mảnh.

Giữa cửa trừ bỏ một con đường lót phiến đá xanh được dọn dẹp sạch sẽ, tất cả hai bên đường đều có tuyết đọng thật dày.

Khanh Yên vừa nhìn thấy liền vui vẻ, chạy nhanh vài bước, đã đi xuống bậc thang, trực tiếp chạy vào nền tuyết.

“Các ngươi mau tới, chúng ta so tài, xem ai đắp người tuyết đẹp nhất.”

Khanh Yên đem tuyết nắm trong tay ném tới mấy người Tô Ngữ, trong miệng còn kêu gọi mấy người Tô Ngữ mau lại đây.

Tô Ngữ nhìn một màn này liền muốn đỡ ngạch, xem tư thế kia của Khanh Yên, nơi nào muốn đắp người tuyết, xem ra nàng muốn tiếp tục ném tuyết không kém bao nhiêu.

“Ha hả...... Khanh Yên, xem ra ngươi trôi qua không tồi a, còn có tâm tư —— đắp người tuyết đâu.”

Đột nhiên xuất hiện một câu, làm mấy người Tô Ngữ đều là hồ nghi.

Tô Ngữ nhìn bốn phía, cũng không có thấy người, nhưng giọng nói vừa rồi kia rõ ràng giống như là đang nói ở trước mắt người ta vậy, đây là có chuyện gì?

Hơn nữa, người này nhận thức Khanh Yên, đó chính là, cũng khẳng định nhận thức Nhược Tà.

Tô Ngữ nghĩ như vậy, liền nhìn về phía Nhược Tà.

Chỉ thấy sắc mặt Nhược Tà lại âm trầm khó coi, hắn không nói một lời, qua một giây, liền lắc mình tới bên người Khanh Yên, bắt lấy cánh tay Khanh Yên, thân ảnh chợt lóe, liền về tới trước mặt Tô Ngữ.

Tốc độ này, quả thực là nhanh không thể tưởng tượng.

Tô Ngữ khiếp sợ mở to hai mắt, không thể tin tưởng nhìn Nhược Tà.

Chẳng lẽ nói, đây là nguyên nhân Nhược Tà tuy trẻ tuổi mà có thể làm quốc sư?

“Ha hả......lâu rồi không thấy, không nghĩ tới Nhược Tà ngươi, vẫn không giảm như năm đó a. Quả nhiên là càng già càng dẻo dai.”

Giọng nói kia lại lần nữa vang lên, tràn ngập sung sướng, đang Tô Ngữ nghe ra, một chút cũng không cảm thấy vui vẻ.

Đây là có ý tứ gì?

Nhiều năm không thấy, càng già càng dẻo dai.

Hai cụm từ này, làm sao cũng không giống như có thể đặt ở trên khuôn mặt trẻ tuổi này của Nhược Tà.

Nhưng nghiễm nhiên lúc này không phải thời cơ dò hỏi, Tô Ngữ chỉ có thể đem ý tưởng này đè ở đáy lòng, tiếp tục cảnh giác bốn phía.

Không khí lúc này lại nặng nề xuống, hồi lâu cũng không thấy có người nói chuyện.

Tô Ngữ nhìn Nhược Tà và Khanh Yên, liền thấy thần sắc hai người ngưng trọng, ánh mắt cũng phức tạp, một câu cũng không nói.

“Như thế nào? Các ngươi đối đãi với bằng hữu lâu năm như vậy sao? Gặp mặt, liền tiếp đón cũng không có, mặc kệ nói như thế nào, chúng ta cũng quen biết mấy trăm năm, các ngươi như vậy, chẳng phải thương tổn cảm tình chúng ta hay sao?”

Người nói chuyện rốt cuộc cười không nổi, có chút nghiến răng nghiến lợi nói.

Lúc này Tô Ngữ đã khiếp sợ không biết nói cái gì mới tốt.

Nhận thức mấy trăm năm, đó chính là mấy trăm năm, Nhược Tà và Khanh Yên, thế nhưng là người sống mấy trăm năm?

“Có việc thì nói, nói nhảm làm gì.”

Nhược Tà rốt cuộc mở miệng, nhưng lại không ở là giọng nói ôn hòa mà hai ngày nay Tô Ngữ quen nghe, giọng nói hắn làm người cảm thấy nội tâm lạnh lẽo, còn ẩn chứa hỗn loạn một ít hận ý.

“Tấm tắc, không nghĩ tới a, có một ngày ta cũng có thể đem quân tử tức giận thành dạng này, nếu trở về kể lại, không biết có bao nhiêu người muốn tới sùng bái ta.”

Người nọ đối với Nhược Tà không khách khí một chút cũng không thèm để ý, ngược lại còn có chút vui sướng và tự đắc.

Đối với loại người này, Tô Ngữ luôn luôn đều cho rằng, bọn họ thật sự thiếu đánh.

“Ngươi quả nhiên vẫn giống như trước đây......”

Nhược Tà nói.

“Cảm ơn khích lệ, ngươi cũng không thay đổi.”

Người nói chuyện cười ha ha lên, nghe được ra hắn đối với lời Nhược Tà nói, cảm thấy rất thoải mái.

“Quả nhiên vẫn giống như trước đây, thiếu, đánh.”

Nhược Tà tiếp tục nói, khóe miệng còn hiện lên ý tứ nghiền ngẫm.

“Nhược Tà, ngươi đừng tưởng rằng ta còn sợ ngươi.”

Người nói chuyện cũng bực bội, tức muốn hộc máu nói,
“Ngươi cho rằng ngươi vẫn là Nhược Tà trước kia sao?”

“Ta tự nhiên không phải ta của trước kia, bất quá, cho dù ta không phải, ngươi ở trước mặt ta, vậy cái gì cũng đều không phải.”

“Cuồng vọng tự đại.”

“Vậy ngươi vì sao không dám lộ diện?”

Nhược Tà nhàn nhạt hỏi ngược lại.

Bởi vì Nhược Tà nói một câu này, bốn phía lập tức liền yên tĩnh lại, thật lâu đều không có trả lời.

Yên tĩnh này, cơ hồ làm Tô Ngữ cho rằng, hết thảy vừa rồi đều chỉ là ảo giác của nàng, mà bọn họ chẳng qua vừa mới đi đến nơi này thôi.

“Ngươi tìm chết ——”

Theo một tiếng quát lớn này, Tô Ngữ liền cảm giác được một cổ sát khí nồng đậm ập vào trước mặt.

Theo bản năng, Tô Ngữ liền lôi kéo Khương Kỳ cùng nhau xoay người tránh đến một bên, thuận tiện cũng không quên kéo Lục Du Kỳ một phen đang đứng ở phía sau nàng.

Bất quá hiển nhiên, nàng cũng không cần trốn.

Bởi vì sau khi nàng đứng vững đã phát hiện, đôi tay Nhược Tà thế nhưng lập tức tới trước người, trên tay hắn phát ra bạch quang nhàn nhạt.

Mà ở nửa thước khoảng cách bên ngoài bàn tay, một cái mũi kiếm chói lọi, vững vàng ngừng ở nơi đó.

Nhìn mũi kiếm kia, có thể thấy đây một bảo kiếm, thân kiếm vô cùng sắc bén, cho dù hiện tại yên lặng bất động, cũng có thể cảm nhận được thân kiếm truyền đến sát khí.

Lại xem về sau, người cầm kiếm, là một nam nhân mặc hắc y.

Sắc mặt nam nhân âm trầm, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Nhược Tà, tựa hồ hận không thể trực tiếp cắn chết Nhược Tà, nhưng lại nhúc nhích không được.

Lại qua một lúc sau, hai người đồng thời thu tay lại, Nhược Tà chỉ buông xuống đôi tay, hai tay tự nhiên rũ xuống đi, mà hắc y nam nhân kia, lại lui về phía sau mấy bước.

“Bạch bạch.”

Nam nhân đem kiếm trong tay cắm vào vỏ kiếm bên hông, khóe miệng ngậm cười liền vỗ tay, đồng thời trong miệng còn nói nói,
“Tốt tốt tốt, không hổ là Nhược Tà, cho dù đã rời đi nơi đó trăm năm, tại nơi không có linh khí này ngây người trăm năm, thế nhưng còn có thể không thua ta chút nào, xem ra, thật là ta xem thường ngươi.”

Nhược Tà nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái, cũng không có mở miệng nói chuyện.

Lúc này, ngược lại Khanh Yên tiến lên một bước, lạnh lùng nói,
“Vệ Nhất Lãng, ngươi tới nơi này muốn làm sao? Chẳng lẽ ngươi quên mất...... Phân phó, không được bất luận kẻ nào tới quấy rầy hai phu thê ta. Ngươi cãi lại mệnh lệnh, có phải không muốn sống nữa hay không?”

Sau khi Vệ Nhất Lãng nghe thấy Khanh Yên nói, sắc mặt trong nháy mắt khó coi, bất quá rất nhanh hắn đã khôi phục bình thường.

“Lão nhân gia hắn, hiện tại không ở nơi đó, có việc đi xa, không được một nghìn năm sẽ không về, chờ hắn trở về, xương cốt các ngươi đều thành tro, lại có thể thế nào?”

Vệ Nhất Lãng nói, liền hắc hắc nở nụ cười, tựa hồ hắn nói đã thành sự thật.

Sắc mặt Khanh Yên xoát một cái trắng bạch, bất quá vẫn trấn định nói,
“Lão nhân gia hắn đi rồi, ngươi liền dám đến? Chỉ bằng ngươi? Ngươi như vậy, tới một trăm chúng ta cũng không sợ.”

Trong nháy mắt sắc mặt Vệ Nhất Lãng trở nên giống như đáy nồi, hô hấp cũng thô nặng lên.

11:44, 31/8/2020

Sửa lần cuối: 31/8/2020

Dạo này toàn đọc được truyện ngọt không ak.

Chương 251. Đánh ngã toàn bộ

Editor: Thanh Liên
Chương ngày: 3/9/2020

11:45, 31/8/2020

“Khanh Yên, ngươi đi theo người này có cái gì tốt, sư huynh thích ngươi cỡ nào a, ngươi......”

Sắc mặt Vệ Nhất Lãng thay đổi, cuối cùng cũng không biết nghĩ như thế nào, lời nói ra, ngữ khí vẫn không tồi.

Bất quá Tô Ngữ nghe ý tứ trong lời nói của hắn, hẳn là, hắn đi theo cái sư huynh kia quậy phá đi, bằng không Khanh Yên vừa rồi đã khinh thường hắn như vậy, không có khả năng hắn không có tức giận.

Khanh Yên lạnh lùng nhìn hắn, lại không có mở miệng nói chuyện.

Vệ Nhất Lãng vốn muốn làm Khanh Yên thẹn quá thành giận, hoặc là Nhược Tà bởi vì ghen mà tức giận.

Nhưng ai biết cuối cùng, dường như người ngu nhất là hắn.

Vệ Nhất Lãng lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó biểu tình liền trở nên sung sướng lên,
“Các ngươi cho rằng chỉ mình ta tới?”

Khanh Yên và Nhược Tà nghe xong lời này, sắc mặt tức khắc trở nên dị thường khó coi.

Rốt cuộc Vệ Nhất Lãng thấy phản ứng mình muốn, nhịn không được liền cười ha ha lên,
“Các ngươi sao không tiếp tục giả vờ a, vừa rồi không phải còn chẳng hề để ý sao?”

“Những người khác ở đâu?”

Nhược Tà trầm giọng hỏi.

“Ngươi đoán xem.”

Vệ Nhất Lãng nói, trên mặt liền hiện lên một nụ cười vừa hạ lưu lại đê tiện, ngón trỏ trên tay phải ở trên môi chà chà vài cái, sau đó lại nói,
“Nơi này tuy rằng không có linh khí, nhưng là, các cô nương lớn lên vẫn đạt được tiêu chí. Các huynh đệ thật vất vả tới một lần, tự nhiên phải vui vẻ a.”

“Đem bọn họ đều gọi tới cho ta.”

Sắc mặt Nhược Tà trở nên âm trầm đáng sợ, lời nói ra càng như là mệnh lệnh, hơn nữa không cho phép nghi ngờ.

“Ngươi bảo kêu ta kêu ta liền kêu? Ngươi xem ta là cái gì? Lại xem chính ngươi là cái gì? Tấm tắc, Nhược Tà, một trăm năm này ngươi sống uổng phí đi, vì sao vẫn mang bộ dáng vẫn uy phong như trước.”

Tâm tình Vệ Nhất Lãng, bởi vì Nhược Tà không bình tĩnh mà trở nên phá lệ tốt.

Nhược Tà tự nhiên cũng biết chính mình nóng nảy, nhưng hắn không có cách nào khống chế.

Người nơi này, chẳng qua biết một ít công phu quyền cước thôi.

Mà có một ít nữ tử nhu nhược, càng không biết công phu quyền cước.

Dưới tình huống như vậy, gặp được nhóm người Vệ Nhất Lãng này, vậy quả thực yếu ớt như con kiến, chỉ có thể chờ chết.

Nhược Tà hắn tuy rằng tự nhận không phải người tốt gì, nhưng cũng không phải người xấu.

Đặc biệt là, hắn ở địa phương này ngây người trăm năm, đối với người nơi này có hiểu biết, tuy rằng sẽ có một ít người gian trá, ích kỷ, nhưng càng nhiều người thiện lương.

Bọn họ cần mỗi ngày, chẳng qua là ăn uống no đủ, trôi qua cuộc sống tốt hơn một chút mà thôi.

“Vệ Nhất Lãng, ta lặp lại lần nữa, đem ngươi cùng ngươi tới, đều gọi đến cho ta.”

Nhược Tà lại lần mở miệng nói.

Tô Ngữ có thể nghe ra được, lúc này Nhược Tà đã bạo nộ rồi.

Tô Ngữ đối với Nhược Tà người mới vừa nhận thức hai ngày này có thể nghe ra tới, đối với Vệ Nhất Lãng nhận thức Nhược Tà mấy trăm năm, càng quen thuộc lại không thể lại quen thuộc hơn.

Có lẽ nghĩ tới việc đáng sợ gì, cả người Vệ Nhất Lãng có chút giật mình.

“Như thế nào?”

Nhược Tà cười lạnh ra tiếng, tiếp tục nói,
“Nghĩ tới?”

Tuy rằng Tô Ngữ không biết lời Nhược Tà có chuyện gì, nhưng cũng có thể đoán được, khẳng định là đại sự khó lường, bằng không, Vệ Nhất Lãng sẽ không lộ ra thần sắc sợ hãi.

Thần sắc kia cũng chỉ chợt lóe mà qua, Vệ Nhất Lãng cũng đã khôi phục bình thường.

Lại suy tư trong chốc lát, hắn cắn răng nói,
“Kêu trở về thì thế nào, như vậy, ngươi chỉ có thể chết càng nhanh, nếu ngươi tâm tâm niệm niệm muốn tìm chết, vậy chớ có trách ta.”

Vệ Nhất Lãng dứt lời, tay phải đặt ở trước ngực, trong tay quang mang chợt lóe, liền xuất hiện một thứ hình thức như thẻ bài.

Tô Ngữ chỉ có thể thấy hoa văn phía sau thẻ bài lặp lại, nhưng lại bởi vì động tác Vệ Nhất Lãng quá nhanh, cũng không thấy chính diện có bộ dáng gì.

Chỉ thấy Vệ Nhất Lãng nói với thẻ bài,
“Các ngươi đều tới, khẩn cấp.”

Dứt lời, thẻ bài liền biến mất ở trong tay hắn.

Trong lòng Tô Ngữ có chút tiếc nuối, nhưng lúc này cũng không có cách nào, chỉ có thể tiếp tục nhìn.

“Tô Ngữ, ta là Nhược Tà.”

Đột nhiên, trong đầu Tô Ngữ vang lên một giọng nói, đúng là Nhược Tà, nàng theo bản năng nhìn lại Nhược Tà, lại thấy hắn vẫn như cũ đứng ở nơi đó mặt không biểu tình, cũng không có nhìn về phía nàng, miệng càng không nhúc nhích.

Không chỉ có như thế, trừ bỏ nàng ở ngoài, giống như cũng không có người nghe thấy một câu vừa rồi kia.

Chẳng lẽ là, nàng lại xuất hiện ảo giác?

Tô Ngữ vừa định mở miệng nói cho Khương Kỳ, sau đó liền nghe thấy giọng nói Nhược Tà.

“Ngươi đừng cử động, cũng đừng hỏi, hiện tại nghe ta nói.”

Tô Ngữ còn chưa kịp động, cũng đã cứng đờ ở nơi đó.

Nàng thật sự có thể nghe thấy Nhược Tà đang nói chuyện, xác thực nói, là trừ bỏ nàng, không ai có thể nghe thấy.

Cái này, giống như có chút giống như nàng và Phì Phì câu thông bằng tinh thần, trong lòng Tô Ngữ nghĩ như vậy, liền thử trở về một câu,
“Ngươi có thể nghe thấy ta nói chuyện sao?”

“Thật tốt quá, ta liền biết ta cảm giác không có sai, ngươi quả nhiên khác người.”

Nghe thấy Tô Ngữ đáp lại, giọng nói Nhược Tà phá lệ vui sướng.

“Ngươi hiện tại có biện pháp nào không, trước đem bọn nhỏ đưa đến nơi an toàn? Ta sợ trong chốc lát người tới, đánh nhau sẽ lan đến gần bọn họ.”

Nghe xong những lời này, trong lòng Tô Ngữ như đang có một đám thảo nê mã chạy qua như điên.

Biết sẽ như vậy, hắn vì cái gì còn muốn cố tình chọn lúc này kêu bọn họ tới nơi này?

Chẳng lẽ tựa như hắn vừa mới nói, bởi vì cảm giác được nàng không giống nhau?

Mặc kệ trong lòng Tô Ngữ lúc này suy đoán như thế nào, tức giận như thế nào, nàng cũng chỉ có thể tạm thời đè ép xuống dưới.

Bởi vì cho dù hiện tại liền tính nàng và Nhược Tà trở mặt, sau đó nói cho Vệ Nhất Lãng, bọn họ và Nhược Tà quan hệ rất lạ lẫm, nhận thức ngày hôm qua, phỏng chừng Vệ Nhất Lãng cũng sẽ không tin tưởng.

Mặc dù tin, cũng sẽ bị tâm lý thà rằng giết sai, cũng không thể buông tha chiếm thượng phong.

“Phì Phì, đem bọn nhỏ đều mang vào trong không gian.”

Tô Ngữ áp xuống muôn vàn ý tưởng trong lòng, vội vàng nói với Phì Phì.

Phì Phì vốn đang ngủ trong không gian, nghe thấy Tô Ngữ nói lời này, bỗng nhiên bừng tỉnh,
“Bị làm sao vậy? Xuất hiện nguy hiểm? Bổn miêu đi giúp ngươi......”

“Không cần, ngươi trước đem bọn nhỏ  mang vào trong không gian, việc khác không cần ngươi quản.”

Tô Ngữ đánh gãy lời Phì Phì nói, dùng mệnh lệnh nói.

Bất luận kiếp trước hay kiếp này, Tô Ngữ đều rất ít dùng khẩu khí như vậy nói với Phì Phì, lúc này Phì Phì nghe thấy khẩu khí này của Tô Ngữ, liền biết khẳng định đã xảy ra chuyện.

Tuy rằng nó càng muốn đến bên cạnh Tô Ngữ để bảo hộ nàng, nhưng cũng biết, đối với Tô Ngữ mà nói, an toàn bọn nhỏ, thắng được hết thảy.

Vì thế Phì Phì cũng không hề nói nhiều, lắc mình liền ra không gian, đi ra ngoài, vừa vặn chính là phòng ngủ Tô Ngữ lúc trước nó tiến vào không gian.

Lúc này phòng ngủ không có người, nhưng Phì Phì có thể nghe thấy trong phòng gian ngoài, giọng bà vú đang dỗ trẻ con.

Trong lúc nhất thời, Phì Phì có chút phạm sầu,
“Bà vú và bọn hạ nhân làm sao bây giờ?”

Tô Ngữ nghe thấy vấn đề của Phì Phì, cũng có ngây người trong nháy mắt, việc này thật là cái vấn đề a.

“Đánh ngất toàn bộ, cùng nhau mang vào trong không gian. Bất quá, đừng làm cho bọn họ biết là ngươi làm.”

12:18, 31/8/2020

Sửa lần cuối: 31/8/2020

Tớ chuẩn bị lấy tranh đính đá về đính đây, chắc ít rảnh lắm.

Chương 252. Yêu nữ Yêu Liên

Editor: Thanh Liên
Chương ngày: 4/9/2020

12:19, 31/8/2020

“Cái này còn cần ngươi dạy bổn miêu?”

Phì Phì nhanh chóng nói một tiếng, sau đó liền đi ra phòng ngủ.

Biết Phì Phì đã đi làm, tâm Tô Ngữ cũng buông xuống một ít.

Giọng Nhược Tà lại vang lên lần nữa,
“Đều làm tốt? Quả nhiên, ngươi bất đồng.”

“Câm miệng của ngươi lại.”

Tô Ngữ hung tợn nói một câu, quả nhiên, sau khi Nhược Tà nói xong, trong đầu nàng liền thanh tịnh.

Thật sự không thể trách tính tình Tô Ngữ không tốt, mà là, căn bản việc mày là tai bay vạ gió không phải sao?

Nhược Tà này, vì sao trùng hợp liền tới xem bọn họ?

Còn ở ngày hôm sau vừa mới tới, liền đưa tới kẻ thù.

Bên này Tô Ngữ còn không có nghĩ ra nguyên cớ, liền cảm giác được tay chính mình bị người cầm.

Tô Ngữ không cần xem, liền biết nhất định là Khương Kỳ.

Trở tay nắm lấy tay Khương Kỳ, sau đó nhéo vài cái, cuối cùng dùng ngón trỏ viết ở trong lòng bàn tay Khương Kỳ hai chữ yên tâm.

Làm xong hết thảy, Tô Ngữ mới nhìn về phía Khương Kỳ bên cạnh, Khương Kỳ hơi hơi gật gật đầu với nàng, nàng liền biết, Khương Kỳ biết rõ ý tứ nàng.

“Bá.”

“Bá.”

“Bá.”

Liên tục ba tiếng xé gió bén nhọn, bên người Vệ Nhất Lãng liền xuất hiện ba người.

Ba người này phân biệt là hai nam một nữ, nữ lớn lên quyến rũ, trang điểm vô cùng lộ liễu.

Lúc trước thời điểm Tô Ngữ nhìn thấy Vân Song, liền cảm thấy nàng trang điểm giống nữ tử phong trần, nhưng hiện tại nàng xem nữ tử trước mặt này, ở trong lòng nàng yên lặng nói xin lỗi với Vân Song đã chết.

Bởi vì so sánh với nữ nhân này, Vân Song thật sự quá mức thanh thuần.

“Khanh khách, Lãng Lãng a, ngươi vội vàng gọi chúng ta tới như vậy làm cái gì?”

Nữ nhân còn chưa mở miệng, tiếng cười đã quanh quẩn ở bên tai mọi người, tiếng cười phóng đãng bất kham, tiếng nói chuyện quả thực như là rất kiều, suyễn.

Tô Ngữ chỉ cảm thấy vô ngữ đến cực điểm, nữ nhân này, có bao nhiêu hy vọng bị nam nhân yêu thương, đây là tình huống thời thời khắc khắc đều muốn phát xuân a?

“Đồi phong bại tục.”

Nhạc Tâm nhíu mày nhìn nữ nhân, thấp giọng âm thầm mắng một câu.

“U, tính tình tiểu mỹ nhân này còn rất được.”

Tuy rằng giọng nói Nhạc Tâm rất nhỏ, nhưng nữ nhân này hiển nhiên nghe thấy được, nàng cũng không có sinh khí, vẫn cười hì hì như cũ nói, chẳng qua ngữ khí câu tiếp theo đột nhiên liền thay đổi,
“Chẳng qua, ta thật ra không biết, làm sao ta đắc tội ngươi.”

“Yêu Liên, ngươi không cần ở chỗ này ghê tởm người, không nghĩ tới trăm năm không thấy, ngươi thật là so trước kia càng thêm phóng đãng, ta rất tò mò, vì sao ngươi còn không bị trục xuất khỏi sư môn, chẳng lẽ, là bởi vì lấy lòng sư thúc nào đó?”

Khanh Yên không chờ Nhạc Tâm mở miệng, liền tiến lên một bước mở miệng, lời nói ra, tưngg câu từng chữ đều đâm vào ngực Yêu Liên.

Yêu Liên muốn nói cái gì, lại bị Khanh Yên đánh gãy.

“Bất quá cũng đúng, mặc kệ ngươi nói như thế nào, cũng coi như được sư phó của ngươi chân truyền, sư phó của ngươi chỉ cần một ngày còn ở, ngươi cũng sẽ không bị trục xuất đi.”

“Ngươi biết liền tốt, không cần ngậm máu phun người, hủy danh dự của ta.”

Yêu Liên đùa bỡn tóc nàng ta, chậm rì rì nói.

“Ngươi cũng không nên nói như vậy, ta còn sợ ngươi làm bẩn hai chữ danh dự.”

Khanh Yên cười lạnh một tiếng,
“Ngươi xem ngươi mặc này.....vì sao ngươi không dứt khoát cởi sạch đâu? Như vậy có phải càng thêm thuận tiện một chút hay không.”

Nghe xong Khanh Yên nói, rốt cuộc Tô Ngữ nhịn không được, phụt một tiếng liền bật cười.

Tuy rằng hiện tại thời khắc tương đối nghiêm túc, nhưng thật sự không thể trách nàng.

Trên người Yêu Liên, chỉ có một cái áo ngoài lỏng lẻo, bên hông có một cái đai lưng màu trắng, cổ áo mở cực đại, có thể thấy yếm màu đỏ rực bên trong, mà vạt áo, từ đùi đến dưới một chút liền tách ra hai bên, hai cái đùi trắng bóng, liền bại lộ trong không khí như vậy.

Trên cổ tay nàng, có một dây xích bằng bạc, móng hai chân đều màu đỏ rực, cũng không có mang giày, liền đứng ở nơi đó như vậy.

Đương nhiên, không phải nàng đứng trên mặt đất, mà là, cách mặt đất nửa thước, liền như vậy bay ở giữa không trung.

Nếu lúc này không phải ban ngày, bên người có nhiều người như vậy, lại xác định Yêu Liên là một người, Tô Ngữ quả thực muốn hoài nghi nàng nữ quỷ yêu diễm.

Bất quá ngẫm lại bản lĩnh những người này, chẳng qua lăng không đứng thẳng mà thôi, cũng không cần quá mức đại kinh tiểu quái.

“Khanh Yên, ta còn tưởng rằng, ngươi rơi xuống kết cục hôm nay, đã học được ngoan ngoãn. Không nghĩ tới, miệng ngươi vẫn lợi hại như vậy.”

Yêu Liên lạnh lùng nói.

“Cảm ơn khích lệ, đối với ta có chút, ta tự nhiên là sẽ không sửa, không cần ngươi nhọc lòng lo lắng. Bất quá ta xem, ngươi vẫn phải mua vài món quần áo mặc vào đi, như vậy, nói không chừng liền có người thích ngươi.”

Khanh Yên nói thở dài,
“Thật là bi ai a, một đại mỹ nhân xinh đẹp như vậy, thế nhưng đến nay không có người hỏi thăm, đây là một việc bi ai cỡ nào a.”

“Yêu Yêu, ngươi cùng nàng phí môi lưỡi cái gì, nàng luôn luôn có thể nói, bản lĩnh đều ở ngoài miệng, đây việc mọi người chúng ta đều biết, ngươi hà tất đi tìm không thoải mái.”

Vệ Nhất Lãng đánh gãy đoạn giao phong giữa hai người, hắn chậm rãi đi đến bên người Yêu Liên, duỗi tay đem Yêu Liên ôm vào trong ngực, tà mị cười,
“Chỉ cần chúng ta thích Yêu Yêu thì tốt rồi, nàng là một người đàn bà đanh đá, như thế nào sẽ biết chỗ mỹ diệu của Yêu Yêu.”

Yêu Liên nghe vậy, nhìn Vệ Nhất Lãng nhướng mày cười, trong miệng phát ra cười duyên,
“Vậy ngươi liền chạy nhanh đi giết nàng a, như vậy, ta có thể đối với ngươi càng tốt.”

Giọng nói Yêu Liên hết sức ôn nhu kiều mị, giống như nỉ non lặng lẽ giữa tình nhân, nhưng mỗi một chữ, đều là sát ý thánh thót.

“Nếu Yêu Yêu đã nói như vậy, chúng ta tự nhiên sẽ thỏa mãn Yêu Yêu, chẳng qua, đến lúc đó Yêu Yêu cần phải thực hiện hứa hẹn a.”

Hai nam nhân phía sau cũng đi lên, ánh mắt tham lam lưu luyến ở trên người Yêu Liên, lại không dám giống như Vệ Nhất Lãng, làm ra động tác khác người.

“Đó là nhất định, ta có khi nào nói chuyện không giữ lời đâu, các ngươi nói có phải hay không?”

Yêu Liên nói, còn ngẩng đầu lên vức mị nhãn cho hai người.

Bởi vì lúc này nàng nằm ở trong ngực Vệ Nhất Lãng, thêm động tác nàng ngẩng mặt, phong cảnh trong yếm, tự nhiên liền hiện ra ở trong mắt hai người kia.

Chỉ thấy sắc mặt hai người nhanh chóng biến hồng, hô hấp cũng trở nên có chút dồn dập, trong miệng nhanh chóng nói,
“Yêu Yêu yên tâm, chúng ta tốc chiến tốc thắng, tuyệt đối không cho ngươi đợi lâu. Vệ Nhất Lãng, ngươi còn chờ cái gì.”

Cuối cùng một câu là nói về phía Vệ Nhất Lãng, trong giọng nói có chút gấp gáp khó dằn nổi, lại có chút sinh khí và ghen tị.

Vệ Nhất Lãng cúi đầu, ở rơi xuống trên môi Yêu Liên một nụ hôn, sau đó liền đem yêu liên thả xuống dưới
“Hiện tại biết nóng nảy? Vừa rồi không làm gì đi?”

Dứt lời, Vệ Nhất Lãng cũng không đợi hai người trả lời, thân ảnh chợt lóe, đã biến mất ở tại chỗ.

Khi hắn lại lần nữa xuất hiện, thế nhưng là ở trước mặt Nhạc Tâm,

“Vừa rồi chính là ngươi đang mắng Yêu Yêu? Kẻ hèn nhất giai con kiến, còn dám nhục mạ Yêu Yêu, ta xem ngươi sống không kiên nhẫn, cũng thế, để ta tiễn ngươi một đoạn đường đi.”

Dứt lời, Vệ Nhất Lãng liền nâng lên tay phải để trên đỉnh đầu Nhạc Tâm.

13:00, 31/8/2020

Sửa lần cuối: 31/8/2020

Truyện càng ngày càng hấp dẫn.

Chương 253. Có cá tính, ta thích

Editor: Thanh Liên
Chương ngày: 5/9/2020

13:46, 31/8/2020

Trên bàn tay hắn có một tầng vầng sáng nhàn nhạt, cùng ánh sáng lúc trước phát ra trên tay Nhược Tà giống nhau.

Tô Ngữ thấy vậy liền biết không tốt, muốn tiến lên ngăn cản, nhưng rõ ràng đến không kịp.

Cũng bất chấp có thể bại lộ hay không, Tô Ngữ điều động dị năng, thúc giục một dây đằng, liền hướng tới tay Vệ Nhất Lãng mà đi.

Khi tay Vệ Nhất Lãng còn nữa tấc nữa tới trên đỉnh đầu Nhạc Tâm, ngừng ở nơi đó, không thể lại nhúc nhích mảy may.

Vệ Nhất Lãng nhìn xem dây đằng trên cổ tay chính mình, dùng sức tránh thoát một chút, thế nhưng cũng không có bất luận tác dụng gì.

Thấy tình cảnh như vậy, Vệ Nhất Lãng mới có chút kinh ngạc, theo dây đằng nhìn về phía Tô Ngữ.

Nhạc Tâm ở thời điểm Vệ Nhất Lãng xuất hiện cũng đã bị dọa ngây người, còn Thủy Minh bên cạnh nàng lại càng thêm nghĩ mà sợ, vừa rồi thế nhưng đại não hắn trống rỗng, đều không có nghĩ đến muốn đi đánh Vệ Nhất Lãng.

Chỉ một thoáng, một cổ tự trách dày đặc, tràn ngập trong tim Thủy Minh.

Nhưng tốt xấu, hắn cũng biết lúc này không phải thời điểm, đành phải áp tự trách xuống, lôi kéo tay Nhạc Tâm, bước nhanh lui trở lại bên trong cửa lớn.

Người ở đây, trừ bỏ Nhạc Tâm, mỗi người đều có năng lực tự bảo vệ mình.

Cho nên, tự nhiên sẽ lo lắng Nhạc Tâm nhiều một ít.

Tô Ngữ cũng không quay đầu lại, trong miệng nói,
“Mang theo tỷ tỷ vào nhà tìm Phì Phì.”

Thủy Minh chần chờ một chút, vẫn nghe lời Tô Ngữ nói, chặn ngang đem Nhạc Tâm ôm vào trong ngực, ngay lập tức đi về hậu viện.

Thấy thân ảnh hai người biến mất, mấy người Vệ Nhất Lãng một chút cũng không thèm để ý.

Ở trong mắt bọn họ, hôm nay, những người này đều phải chết, chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi.

Cho nên cho dù chạy vào, tìm cái gì Phỉ Phỉ, vậy cũng vô dụng.

Nhìn biểu tình của mấy người, Tô Ngữ liền biết, bọn họ đem Phì Phì trở thành một người.

Bất quá như vậy càng tốt, chỉ có đối phương buôn lỏng, bọn họ mới càng có cơ hội thắng.

“Tiểu muội muội, đây là bản lĩnh gì vậy?”

Vệ Nhất Lãng cẩn thận cảm thụ một hồi lâu, mới kỳ quái nhìn Tô Ngữ hỏi.

Hắn cũng không có cảm giác được Tô Ngữ có bất luận bất đồng gì, rõ ràng chính là một phàm nhân hết sức bình thường thôi, vì sao nàng sẽ có lực lượng như vậy?

Tô Ngữ cười lạnh một tiếng, cũng không có nói lời nào, tay quay cuồng, dây đằng cũng theo động tác nàng kịch liệt chuyển động, mà Vệ Nhất Lãng cũng chỉ cảm thấy, tay chính mình bị lặc càng ngày càng nhanh.

“Các ngươi còn thất thần làm gì? Còn không lên cho ta, trước đem nữ nhân này giết.”

Vệ Nhất Lãng quay đầu lại, đối với mấy người còn đứng tại chỗ quát.

Hai người kia liếc nhau, lại không có nghe lời Vệ Nhất Lãng.

Chỉ thấy bọn họ rút ra kiếm, vọt về phía Nhược Tà vag Khanh Yên.

Nhược Tà và Khanh Yên không chút hoang mang, từng người bắt đầu ngăn cản.

Vệ Nhất Lãng thấy vậy, thấp giọng thầm mắng một câu, trên tay trái chợt lóe, liền xuất hiện một cái chủy thủ màu đen, hắn lạnh lùng nhìn thoáng qua Tô Ngữ, nhanh chóng đem chủy thủ cắt dây đằng một cái, dây đằng liền lập tức đứt gãy mở ra.

“Bản lĩnh không tồi, tuy rằng không biết ngươi làm sao được, bất quá, chút tài mọn này, đối phó với phàm nhân các ngươi cũng không tệ lắm, nhưng là đối phó ta......”

Vệ Nhất Lãng nói chưa xong, nhưng Tô Ngữ đã có thể cảm nhận được rõ ràng hắn tràn đầy khinh thường.

“Được chưa, dùng được hay không, thử xem sẽ biết.”

Tô Ngữ cũng lười cùng hắn vô nghĩa, điều động dị năng chính mình, đồng thời thao tác mười mấy dây đằng liền hướng tới Vệ Nhất Lãng.

14:01-14:04

Trong mắt Vệ Nhất Lãng hiện lên vẻ khiếp sợ, bất quá tùy theo mà đến, là hưng phấn.

Thật sự không nghĩ tới, thế nhưng có thể ở chỗ này gặp phải đối thủ như vậy.

Khương Kỳ và Lục Du Kỳ nhìn động tác của Tô Ngữ, cũng khiếp sợ tột đỉnh.

Khương Kỳ khiếp sợ ở chỗ, hắn chỉ biết, Tô Ngữ có dị năng này, nhưng chưa từng nghĩ đến quá, sẽ cường đại như thế.

Mà Lục Du Kỳ khiếp sợ ở chỗ, hắn thế nhưng vẫn luôn không biết, Tô Ngữ là một người thâm tàng bất lộ, trước kia, hắn chỉ cho rằng, Tô Ngữ đi theo Khương Kỳ học một ít võ công thôi.

Ai từng nghĩ, hiện tại thế nhưng là cái dạng này?

Đây là cái gì? Tiên thuật?

Lục Du Kỳ nhìn Tô Ngữ cùng Vệ Nhất Lãng đối chiến, nhìn nhìn lại bên kia bốn người Khanh Yên đánh đến lửa nóng bay lên trời, quang mang bắn ra bốn phía, cảm thấy chính mình nhất định đang nằm mơ.

Bất quá, mộng này quá mức chân thật, làm hắn không biết nên làm thế nào cho phải.

“Ngươi cũng đi phía sau tìm Phì Phì.”

Khương Kỳ trầm giọng nói.

“Vì cái gì?”

Lục Du Kỳ có chút trì độn, mới phát giác đây là Khương Kỳ đang nói với hắn, không rõ hỏi.

Liền ở thời điểm vừa rồi Tô Ngữ kêu Thủy Minh mang Nhạc Tâm đi tìm Phì Phì, hắn liền không thể lý giải, hiện tại Khương Kỳ, cũng kêu hắn đi tìm Phì Phì.

Hiện tại trong lúc nguy cấp, vì cái gì muốn đi tìm một con mèo?

“Kêu ngươi đi liền đi đi, nơi nào nói nhiều như vậy, đi rồi ngươi sẽ biết.”

Khương Kỳ nói, xách cổ áo Lục Du Kỳ, liền đem hắn quăng vào trong cửa lớn, sau đó thuận tay đóng lại cửa lớn.

Khi Khương Kỳ quay đầu lần nữa, trên mặt tràn đầy vẻ mặt ngưng trọng.

Nhìn sáu người đang chiến đấu, Khương Kỳ cảm thấy chính mình thật sự quá mức vô năng.

Hắn hiện tại, không có năng lực đi đối kháng với đối thủ như vậy.

Hắn cũng muốn đem Tô Ngữ bảo hộ ở sau lưng, để thời điểm nàng gặp được nguy hiểm, tránh ở phía sau hắn, thế nhưng hiện tại trái ngược.

Nhìn Tô Ngữ vẫn luôn chiếm thượng phong, tầm mắt Khương Kỳ liền chuyển đến trên người Nhược Tà.

Lúc trước, hắn cũng hoài nghi Nhược Tà vì sao tuổi còn trẻ liền lên làm quốc sư, Thái Thượng Hoàng, vì sao sẽ thiên vị một mình hắn.

Hiện tại thế nhưng đã biết, cho dù Thái Thượng Hoàng không biết thân phận Nhược Tà, nhưng hẳn là biết được Nhược Tà bất đồng với thường nhân, cho nên, mới có thể để hắn làm quốc sư, hưởng thụ quyền lợi dưới một người trên vạn người.

Chờ qua chuyện hôm nay, hắn phải tính toán thật tốt cùng Nhược Tà một phen......

Khương Kỳ nghĩ, ánh mắt dần dần gia tăng, không biết lại nghĩ tới cái gì.

“Không nghĩ tới, tại địa phương nhỏ này, còn có thể có người như ngươi vậy. Tấm tắc, thật ra ngoài ý muốn của ta......”

Liền ở thời điểm Khương Kỳ suy nghĩ sâu xa, Yêu Liên không biết khi nào đã bay tới trước người hắn, từ trên xuống dưới đánh giá hắn, trong miệng còn tấm tắc ngợi khen.

“Thế nào, công tử, có hứng thú theo ta hay không, ta mang ngươi tới mãnh trời rộng lớn. Phong thần tuấn lãng như ngươi vậy, tránh ở vùng núi hẻo lánh này, cưới nông nữ chỉ biết trồng trọt, không phải đáng tiếc?”

Yêu Liên nhả khí như lan, mỗi một chữ nói ra, đều mang theo một tia mị hoặc.

Khương Kỳ lại không dao động, ánh mắt như đao xẹt qua trên mặt Yêu Liên,
“Lăn xa một chút.”

“Ha hả, có cá tính, ta thích.”

Yêu Liên che miệng cười khẽ, vui vẻ nói không nên lời.

Tuy rằng Tô Ngữ vẫn luôn cùng Vệ Nhất Lãng giao chiến, nhưng thính lực nàng nhanh nhẹn, tự nhiên nghe thấy được đối thoại của Khương Kỳ và Yêu Liên.

Nghe thấy Yêu Liên nói những lời này, quả thực nàng muốn cười phun.

Nghe như thế nào, giống như hoa hoa công tử đang đùa giỡn con gái nhà lành?

Sắc mặt Khương Kỳ cũng bởi vì yêu liên nói những lời này mà đen xuống, hắn còn chưa từng bị đùa giỡn như thế, tự nhiên là tức giận không thôi.

Lập tức, cũng không cùng Yêu Liên vô nghĩa, từ trong không gian lấy ra trường kiếm của chính mình, rút kiếm ra liền đâm về phía Yêu Liên.

14:22, 31/8/2020

Sửa lần cuối: 31/8/2020

Hôm nay có người quét wechat cho tớ rồi, tớ sẽ có weibo, douyin, hahaha thỏa sức cua trai....

Chương 254. Chặt đứt ngón tay

Editor: Thanh Liên
Chương ngày: 6/9/2020

16:54, 31/8/2020

“Như thế nào, công tử đây sinh khí? Vì sao a, chẳng lẽ bởi vì ta không đẹp sao?”

Yêu Liên một bên lui về phía sau, trong miệng còn không ngừng đùa giỡn Khương Kỳ, trên mặt tràn đầy nghiền ngẫm.

Có thể xem ra được, nàng thực thích phản ứng hiện tại của Khương Kỳ.

Khương Kỳ không nói một lời, chỉ là tốc độ công kích càng lúc càng nhanh, cuối cùng mũi kiếm, vừa vặn đảo qua đai lưng của Yêu Liên, đem đai lưng thật dài kia chặt đứt một đoạn.

“Nguyên lai, công tử nóng vội như thế a.”

Yêu Liên nhìn đai lưng bay bay kia, cuối cùng rơi trên mặt đất, khóe miệng ngậm cười, ý vị thâm trường nói.

“Tuy rằng ta không phải nữ nhân tùy tiện như vậy, nhưng nếu công tử khăng khăng như thế, ta cũng rất nguyện ý, ai làm công tử lớn lên mê người như thế, đem một lòng ta đều câu đi rồi.”

Yêu Liên nói có chút oán trách, dường như hết thảy đều theo như lời nàng theo nói, Khương Kỳ là người mê sắc đẹp, nàng chỉ bởi vì khuynh mộ, cho nên mới sẽ như thế.

Tô Ngữ nghe thấy nàng nói như thế, âm thầm ở trong lòng tiếp một câu, ngươi không phải nữ nhân tùy tiện, bởi vì khi ngươi tùy tiện đều không phải người.

Tuy rằng hiện tại nàng rất muốn đem nữ nhân làm trò trước mặt nàng câu dẫn tướng công nàng băm cho chó ăn, nhưng nề hà không có phương pháp phân thân.

Tên Vệ Nhất Lãng này, còn cần nàng hao hết tâm tư tới đối kháng, càng đừng nói rút ra thời gian đi quản chuyện Khương Kỳ kia.

Ánh mắt Khương Kỳ nhìn Yêu Liên càng thêm rét lạnh, động tác công kích càng thêm nhanh, quả thực hận hiện tại không thể liền trực tiếp một kiếm giết nữ nhân này.

Đời trước, trên mặt hắn có sẹo, lại bởi vì các loại sự tình, sát khí trên người nồng đậm, căn bản không có nữ nhân thích hắn.

Đương nhiên, hắn cũng không muốn thích bất luận nữ nhân nào.

Cho nên, cũng liền căn bản không có trải qua chuyện như vậy.

Một đời này, hắn gặp Tô Ngữ, không chỉ có sẹo trên mặt hoàn toàn biến mất, ngay cả khí thế cả người, cũng bởi vì sinh hoạt bình đạm mà ấm áp này, trở nên ôn hòa.

Ước chừng cũng đúng bởi vì như vậy, những nữ nhân đó mới có thể một chút cũng không sợ hãi hắn, một đám đều muốn leo lên người hắn, làm hắn rất phiền.

Bất quá, trải qua những việc này, Khương Kỳ cảm thấy, hắn cũng biết về sau hắn nên làm như thế nào mới tốt.

“Công tử suy nghĩ cái gì? Vì sao chỉ ứng phó? Chẳng lẽ bởi vì thẹn thùng, cho nên, đang chờ ta tới chủ động áp đảo công tử sao?”

Yêu Liên nói, cũng không hề né tránh, vươn tay phải, nhìn như thong thả, rồi lại cực kỳ nhanh chóng, dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy mũi kiếm.

Khương Kỳ âm thầm dùng sức, lại phát hiện kiếm thế nhưng không chút sứt mẻ, không nghe hắn sai sử.

“Công tử đừng nóng vội, ta đây liền tới.”

Yêu Liên nói, ngón tay hơi hơi dùng sức, mũi kiếm theo tiếng mà gãy, không chỉ có như thế, thân kiếm cũng đứt gãy thành mấy đoạn.

Khương Kỳ nhìn xem chuôi kiếm trong tay mình, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ, bất quá cũng chỉ chợt lóe mà qua, liền khôi phục bộ dáng mặt không biểu tình trước kia.

“Khanh khách......”

Yêu Liên cũng không nói lời nào, cười duyên liền đi tới trước người Khương Kỳ, vươn tay muốn xoa mặt Khương Kỳ.

“Bang.”

Khương Kỳ nhanh chóng nâng lên tay, dùng chuôi kiếm trong tay, hung hăng đánh trên mặt Yêu Liên một chút.

Theo tiếng vang thanh thúy, mặt Yêu Liên lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được sưng to lên.

“Ngươi......”

Yêu liên không thể tin tưởng nhìn Khương Kỳ.

Nàng thật sự không thể tin tưởng, thế nhưng sẽ có người đối với mỹ mạo của nàng không dao động, mỹ nhân ở phía trước bất động dung còn chưa tính, thế nhưng đánh mặt nàng.

“Yêu Yêu......”

Vệ Nhất Lãng vẫn luôn ở chú ý động tĩnh bên này, đối với Yêu Liên đùa giỡn mỹ nam, hắn đã quen, cũng không có để ở trong lòng.

Nhưng ai biết, nam nhân này thế nhưng đánh vào mặt Yêu Yêu như vậy.

Vệ Nhất Lãng tránh thoát công kích của Tô Ngữ, lắc mình liền bay về phía Yêu Liên.

Tô Ngữ nhìn phía sau lưng hắn, khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh, thúc giục dị năng, chỉ một thoáng, mấy trăm dây đằng bay nhanh về phía Vệ Nhất Lãng, trực tiếp đem thân hình Vệ Nhất Lãng bao vây ở trong đó.

Dây đằng bay nhanh xoay tròn, quấn quanh, thân ảnh Vệ Nhất Lãng chậm rãi biến mất trong mắt Tô Ngữ, thay thế, là một hình cầu màu xanh lục do dây đằng cuộn lại.

Vệ Nhất Lãng cũng bị tình huống đột nhiên phát sinh này làm hoảng sợ, bất quá rất nhanh hắn liền trấn định lại.

Nhìn vách tường màu xanh lục trước mặt, hắn cũng không chút hoang mang, rút ra kiếm của bản thân, chém tới vách tường này.

“Phanh phanh phanh.”

“Phanh phanh phanh.”

Tô Ngữ ở bên ngoài nghe bên trong không ngừng truyền ra tiếng bang bang, trên mặt lộ ra nụ cười tự tin.

Chém đi, bất luận ngươi chém như thế nào, đều ra không được.

Vệ Nhất Lãng huy kiếm chém vô số lần, thế nhưng một chút tác dụng cũng không có, một dây đằng cũng không bị chém đứt.

“Đây là có chuyện gì?”

Vệ Nhất Lãng dừng lại động tác của mình, duỗi tay muốn sờ dây đằng, muốn cẩn thận xem xét một phen.

Nhưng khi tay hắn mới vừa tiếp xúc đến dây đằng, dây đằng kia hình như quái vật sống, hé miệng liền cắn ngón tay hắn.

Trong lòng Vệ Nhất Lãng vừa kinh vừa sợ, nhìn kỹ đi, nguyên lai hai dây đằng xuất hiện một cái khe hở, đem ngón tay hắn kẹp ở bên trong.

Vệ Nhất Lãng đem hết sức lực muốn đem ngón tay chính mình ra, nhưng lại không dùng được.

Chậm rãi, hắn chỉ cảm thấy ngón tay chính mình bị kẹp lấy càng ngày càng đau, đau đến tận xương, phảng phất giây tiếp theo, liền bị bấm gãy.

“A ~”

Thời điểm trong đầu Vệ Nhất Lãng vừa xuất ý tưởng này, ngón tay hắn đã rời dây đằng đi, lại mang cho hắn trận đau đớn xuyên tim, bởi vì, ngón trỏ của hắn, bị chặt đứt.

“A ~ a ~ a ~”

17:24-17:32

Vệ Nhất Lãng ngồi xổm trên mặt đất, che lại tay chính mình không ngừng chảy máu ra ngoài không nhịn được kêu rên.

Tô Ngữ ở bên ngoài nghe hắn tru lên, trong mắt hiện lên thống khoái.

Nên, ai bảo tay ngươi tiện.

Bên kia, sau khi Khương Kỳ hung hăng đánh mặt Yêu Liên, ở thời điểm Yêu Liên còn chưa phản ứng kịp, cũng đã xoay người lui về phía sau.

Yêu Liên vỗ về gương mặt chính mình, sắc mặt phức tạp nhìn Khương Kỳ cách chính mình xa hơn một chút, có chút không biết bước tiếp theo nên làm cái gì.

“Yêu Yêu, ngươi đứng đó cái gì, giết tiểu tử thúi kia, chờ một lát, chúng ta cùng ngươi đi tìm người tốt hơn, nơi này cái gì cũng không nhiều lắm, người tốt không nhiều lắm, bảo đảm cái dạng gì đều có thể tìm được cho ngươi.”

Nam nhân đang đánh nhau với Nhược Tà ở bên kia, thấy Yêu Liên ngây ngốc đứng ở nơi đó, liền biết Yêu Liên lại tái phát tật xấu hoa si, vội vàng cao giọng kêu lên, ý đồ đánh thức Yêu Liên.

Sau khi Yêu Liên nghe thấy hắn nói, hai mắt chậm rãi ngắm nhìn, thần sắc mê mang trên mặt cũng dần dần giảm bớt, thay thế, là ngập trời tức giận.

“Cho mặt ngươi không biết xấu hổ, thật sự cho rằng lão nương coi trọng ngươi?”

Giọng Yêu Liên vẫn vũ mị như cũ, nhưng lại có chút nghiến răng nghiến lợi, thêm không gió tóc dài và quần áo nàng tự bay, giống như có một ít hương vị của nữ quỷ như vậy.

Khương Kỳ nhắm hai mắt, lại từ trong không gian lấy ra một cái trường kiếm, làm tốt tư thế phòng ngự.

Đúng lúc này, đột nhiên có một con hồ ly màu trắng không biết chạy tới từ nơi nào.

Sau khi nó rơi xuống đất, đầu tiên là nhìn quanh bốn phía, theo sau liền nhanh chân chạy tới bên người Khương Kỳ.

17:40, 31/8/2020

Sửa lần cuối: 31/8/2020

Vừa nấu nồi cháo vịt vừa edit được chương truyện, tớ tuyệt vời không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro