336. Bạo động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tiểu thư Hắc Quả Phụ

An Khánh công chúa:......

“Nhanh mồm dẻo miệng.”

Nhạc Tâm hơi hơi mỉm cười,
“Đa tạ công chúa khích lệ.”

“Nương ta khích lệ ngươi khi nào, ngươi thật đúng là rất biết tự mình đa tình.”

Tư Đồ Nguyệt trào phúng nói.

Tô Ngữ nghe vậy liền nhìn về phía Tư Đồ Nguyệt, sau khi Tư Đồ Nguyệt cảm nhận được tầm mắt của Tô Ngữ, lập tức đem cổ rụt trở về, không bao giờ hé răng.

Chỉ là tuy rằng không nói lời nào, bất quá nàng vẫn không phục nhìn Nhạc Tâm.

Trong lòng thầm nghĩ, nếu không có Tô Ngữ ở chỗ này, nàng khẳng định muốn đi lên, đem nữ nhân giả vờ nhu nhược này đánh tới răng rơi đầy đất.

Công chúa An Khánh cũng không nghĩ tới, Nhạc Tâm thoạt nhìn luôn luôn rất là nhu nhược, tính cách thế nhưng sẽ như vậy......

Nàng không nghĩ ra được nên hình dung như thế nào, bất quá, vẫn cảm thấy, Nhạc Tâm thật sự đã vượt qua tưởng tượng của nàng.

“Làm thê tử A Minh, ngươi phải hiểu lễ pháp, tam tòng tứ đức, nữ huấn của nữ giới ngươi không có học sao? Cha mẹ ngươi chính là dạy ngươi nói chuyện cùng trưởng bối như vậy sao?”

Nhạc Tâm nghe vậy nghiêm mặt nói,
“Trưởng bối nên tôn kính, Nhạc Tâm tự nhiên sẽ tôn kính.”

Công chúa An Khánh bị lời Nhạc Tâm làm nghẹn họng, ý tứ nàng ta là nói, nàng không đáng nàng ta tôn trọng?

“Công chúa nếu không có việc gì, liền đi sớm thôi, rốt cuộc, còn có hàng ngàn hàng vạn bá tánh, đang đau khổ chờ đợi công chúa tới cứu trợ đâu.”

Nhạc Tâm lười cùng công chúa An Khánh đấu võ mồm, trực tiếp nâng ra một lý do đường hoàng, hạ lệnh trục khách.

Bị người lặp đi lặp lại không cho mặt mũi nhiều lần, công chúa An Khánh liền tính là người có da mặt dày, lúc này cũng ngồi không nổi nữa.

Nàng cọ một chút liền đứng lên, cũng không cùng Tô Ngữ và Nhạc Tâm nói cái gì, nhấc chân liền đi ra phía ngoài.

Tư Đồ Nguyệt thấy thế, cũng vội vàng đứng lên, liền đi theo ra ngoài.

Tô Ngữ Nhạc Tâm nhìn rèm cửa nhà chính bị xốc lên, lại rơi xuống.

Trong phòng bất quá trong chớp mắt, liền dư lại hai người các nàng.

Nhạc Tâm đem tầm mắt mình từ cửa thu hồi về, nhìn về phía Tô Ngữ, chỉ thấy Tô Ngữ vẫn hết sức chuyên chú nhìn cửa.

“Muội muội, ngươi suy nghĩ cái gì?”

Tô Ngữ nghe thấy giọng Nhạc Tâm, liền hoàn hồn, nhìn về Nhạc Tâm cười nói,
“Không biết công chúa An Khánh có con trai hay không?”

Nhạc Tâm nghe vậy liền sửng sốt, ngay sau đó lắc đầu,
“Không có, nàng chỉ có một nữ nhi.”

Tô Ngữ nghe xong gật gật đầu, vẻ mặt may mắn.

Bộ dáng Tô Ngữ làm đầu óc Nhạc Tâm có chút sờ không được, bộ dáng may mắn này, là bởi vì cái gì?

“Nếu nàng ta có con trai, không biết nữ tử về sau gả cho con trai nàng, có bao nhiêu xui xẻo.”

Nghe xong Tô Ngữ đột nhiên toát ra tới một câu cảm thán, Nhạc Tâm sửng sốt một hồi lâu.

Tô Ngữ cảm thán xong, liền buông xuống ý tưởng này, quay đầu nhìn về phía Nhạc Tâm, lại thấy nàng ấy đang ngây ngẩn cả người.

Thấy bộ dạng này của Nhạc Tâm, Tô Ngữ không khỏi cười,
“Ta liền tùy ý nói, như thế nào tỷ tỷ thành bộ dạng này?”

“A?”

Nhạc Tâm mê mang nhìn về phía Tô Ngữ, hơn nửa ngày mới nhớ tới Tô Ngữ vừa mới nói cái gì.

“Nga, không phải ta suy nghĩ cái này, ta là suy nghĩ, chuyện lúc trước giải quyết thế nào? Công chúa An Khánh lúc này đi ra ngoài, nếu vừa vặn gặp phải những nạn dân đó, vậy có chuyện xem.”

Tô Ngữ nghe vậy hai mắt liền sáng ngời.

Nhạc Tâm nói rất đúng a, hôm nay công chúa An Khánh lại đây, chỉ mang theo một ít hạ nhân thân binh, cũng không có mang theo lương thực cứu tế.

Lúc này nàng ta đi ra ngoài, nếu vừa vặn đụng phải những nạn dân đó, lại bị các nạn dân biết thân phận của nàng ta, vậy khẳng định sẽ có một trò hay để xem.

Tô Ngữ đang sung sướng, rèm cửa lại lần nữa bị người nhấc lên, Hà Phương vội vàng đi đến.

“Hai vị phu nhân, phía trước có đánh nhau rồi.”

Tô Ngữ Nhạc Tâm nghe vậy liếc nhau, sẽ không chuẩn như vậy đi?

Các nàng vừa mới nghĩ đến vấn đề này, phía trước liền đánh nhau, việc này cũng thật sự quá cho bọn hắn mặt mũi.

Về sau cũng không cần làm chuyện khác, liền xem bệnh, xem bói, tướng mạo, lại đem tên tuổi công chúa An Khánh treo trên miệng, phỏng chừng bọn họ sẽ có bạc đếm không hết.

Hai người trong lòng buồn cười, trên mặt lại không hiện cái gì.

Cùng nhau đứng lên, mang theo Hà Phương đi ra cổng lớn.

Vừa đến cổng lớn, liền nghe thấy bên ngoài có tiếng khóc nháo.

Nếu một đứa bé khóc nháo, có lẽ sẽ làm người cảm thấy đáng yêu, lại hoặc là, sẽ làm người cảm thấy bực bội.

Nhưng tiếng gào khóc này đổi thành người lớn hoặc thậm chí một đám đại nương bốn năm chục tuổi.

Đặc biệt là, các nàng không chỉ lôi kéo lớn giọng kêu, mà còn một giọt một giọt nước mắt cũng không có.

Mỗi khi đến lúc này, đều sẽ làm nghe thấy người, trong lòng sinh ra một cổ lửa giận vô danh.

Nếu có thể, thật sự muốn tìm cái bao bố rách, nắn đi vò lại trực tiếp nhét vào miệng các nàng.

Khi hai người đi ra cổng lớn, cuối cùng Tô Ngữ đã nghe rõ, đến tột cùng vì cái gì các nàng một bên tru lên, một bên khóc lóc kể lể.

“Chúng ta đều là bá tánh Đại Tần a, chúng ta ngày đêm vất vả lao động, vì Đại Tần giao nộp nhiều lương thực như vậy, cuối cùng dưỡng ra một đám như thế này?”

“Ngươi còn là công chúa một quốc gia, ngươi nhìn xem y phục trên người của ngươi, thoa trên đầu, tùy tiện gỡ xuống một cái, đủ để tất cả người thôn chúng ta vượt qua lần tuyết tai này.”

“Còn nói cái gì, sẽ lấy chúng ta bá tánh làm trọng, một đám chúng ta đói da bọc xương, ở bên ngoài thổi gió lạnh chịu đông, các ngươi đâu? Còn có thể trang điểm xinh xinh đẹp đẹp, ngồi xe ngựa chạy nơi nơi!”

“Chính là, hôm nay tới nơi này làm gì?”

“Tuyết tai đã xảy ra lâu như vậy, triều đình không chỉ không cứu tế, hiện tại có người cứu tế, liền phái công chúa lại đây, đây cũng là muốn làm gì?”

......

Đều nói cây sống nhờ da, người sống nhờ miệng.

Thẳng đến giờ này khắc này, Tô Ngữ mới rốt cuộc biết rõ những chân lý này.

Có lẽ những phụ nữ nông thôn đều là một ít người dốt đặc cán mai.

Có lẽ nơi này có một ít hán tử nông gia chỉ biết bán mặt cho đất bán lưng cho trời.

Nhưng lời bọn họ nói, đều xuất phát từ chân tâm, đều là tiếng lòng của tất cả bá tánh gặp tai nạn tuyết.

Công chúa An Khánh bị một đám người quần áo cũ nát vây quanh, tuy rằng Tử Y với mấy đứa nha hoàn, còn có thân binh ở chung quanh nỗ lực ngăn cản những người này, không cho những người này tới gần công chúa An Khánh và Tư Đồ Nguyệt.

Nhưng có thể chống đỡ được thân mình bọn họ, lại không ngăn được miệng bọn họ.

Những người này từng câu từng chữ, đều giống như những bàn tay tàn nhẫ, trực tiếp đánh ở trên mặt công chúa An Khánh, làm sắc mặt nàng ta đỏ bừng.

Tô Ngữ Nhạc Tâm đi đến bên cạnh đám người Khương Kỳ, cùng nhau lẳng lặng nhìn cảnh này, không hề có ý tứ đi lên hỗ trợ.

Đợi ước chừng mười lăm phút, trận bạo động nho nhỏ này, mới rốt cuộc dừng lại được.

Không biết có phải oán khi trong lòng đã phát tiết hết hay không, do đó dũng khí bị oán khí kích phát cũng biến mất.

Vừa rồi một đám người chửi ầm lên, mở miệng chỉ trích, hiện tại đều tận lực lui về sau, giấu ở trong đám người, không dám ngẩng đầu.

Tô Ngữ nhìn động tác của bọn họ, trong lòng có chút buồn cười, lại có chút thật đáng buồn.

Những người này, cũng chỉ có dưới tình huống như thế, mới dám nói vài câu trong lòng đi?

Hơn nữa, sau khi bọn họ nói xong, khẳng định cũng có các loại lo lắng sợ hãi.

P/s: Một phần ba đoạn đường cứ mơ hồ hồ trôi qua như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro