P7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Tới Đông quốc

Part 1: Đại hôn​

Đại hôn vẫn như cũ gáp gáp được chuẩn bị. Sự kiện Shiho và Gin bị hạ độc và ám sát không hề để lọt ra ngoài dù chỉ một chút. Chỉ còn một ngày nữa, Shiho sẽ chính thức trở thành nương tử của Gin.

Phục sức rực rỡ chói lọi được đem tới phòng nàng, những cung nữ lâu năm cùng nhũ mẫu cũng vì nàng mà nói những chuyện liên quan đến hôn lễ, Shiho miễn cưỡng nghe vài lần rồi đuổi mọi người ra bên ngoài, trước lúc diễn ra hôn lễ nàng vẫn còn phải đón chịu một lần phát tác của “Thất nguyệt đoạn tâm đan”.

“Cốc! Cốc! Cốc!” – một tiếng gõ cửa vang lên, kéo ánh mắt của Shiho về phía cửa, nhưng chưa đợi nàng lên tiếng, cánh cửa đã bị đẩy ra. Tiến vào lúc này chính là tân lang của hôn lễ ngày mai – Gin.

“Sao ngươi lại tới đây?” – Shiho kinh ngạc hô lên. “Không phải nói trước lúc bái đường không thể gặp mặt sao?”

Gin tiến lại gần, lấy một cái ghế kê sát giường nàng rồi ngồi xuống:

“Tối nay thuốc lại phát tác, nếu lỡ có kẻ ám sát ngươi thì… Lần trước cũng may là Yasu không hạ thủ, nếu không, khi ấy ngươi cầm chắc cái chết rồi.” – giọng nói trầm ổn vẫn nhàn nhạt mang theo hơi lạnh như sương đêm, không rõ là có hay không có quan tâm ở bên trong.

Shiho nghe hắn giải thích cũng không nói gì thêm, trầm mặc cúi đầu. Không gian dần dần trở nên yên tĩnh.

Đau!

Lại tới rồi!

Shiho khẽ nhăn mày lại, hai nắm tay bóp chặt khiến những khớp ngón tay hiện lên rõ ràng, trắng noãn. Gin nãy giờ vẫn chú ý đến thần sắc của nàng, thấy được sự thay đổi trên khuôn mặt nàng liền biết thuốc lại phát tác. Thế nhưng người con gái nhỏ bé này lại ẩn nhẫn chịu đựng, không kêu lên thành tiếng. Dường như, việc bại lộ vẻ yếu ớt dưới cái nhìn của hắn khiến nàng thực không thoải mái. Nghĩ tới đây, hắn lại thêm buồn bực.

Shiho cũng không hiểu vì sao lại không muốn để Gin nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của mình. Có thể vì nàng không muốn kẻ địch nhìn thấy mình rơi vào thế yếu. Có thể vì nàng không muốn hắn vì thế mà thương hại nàng. Cũng có thể, vì nàng không muốn hắn vì thế mà… đau lòng.

Nhớ trước kia, mỗi lần tham gia nhiệm vụ, chính Gin đã yểm hộ nàng. Nàng bị thương hắn càu nhàu, hắn bị thương đó là điều bình thường, tựa như vốn dĩ lúc tham gia trận chiến, người có thể dùng thân mình bảo hộ nàng cũng chỉ có mỗi hắn. Lúc nhìn ánh mắt đau lòng của hắn khi nhìn vào vết thương của nàng, nàng đã thầm hứa sẽ không để hắn mang ánh mắt như vậy một lần nữa. Thế nhưng, tất cả những thứ ấy, với hắn lại chỉ là một màn kịch để cầm chân nàng ở lại tổ chức.

Và giờ đây, trong giây phút yếu ớt này, nàng lại bất tri bất giác mà nhớ về hắn. Là Gin của ngày trước đó.

Một dòng khí ấm áp truyền tới, áp chế bớt phần nào nỗi đau trên thân thể Shiho khiến nàng dần mở đôi mắt nãy giờ đã nhắm nghiền.

“Nếu đau, có thể kêu ra.” – Gin đã ngồi trên giường, xếp bằng đằng sau lưng nàng từ lúc nào, thấp giọng nói.

Shiho vẫn cố chấp không kêu lên, cơn đau vẫn chưa tan hết, cơ hồ sẽ còn kéo dài thêm. Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng binh khí vang vào nhau, Gin khẽ nhíu mày, mắt liếc về phía cửa. Hắn điểm vài huyệt đạo trên người Shiho, truyền thêm một chút chân khí vào người nàng, lấy một chiếc khăn lụa sạch sẽ nhét vào miệng nàng:

“Để tránh ngươi quá đau mà cắn vào lưỡi.” – hắn giải thích rồi xoay người, “Ta ra xem, sẽ sớm trở lại!” – nói xong liền đi ra ngoài, trước khi đi vẫn không quên khép chặt cửa phòng.

Bên ngoài, hàng trăm hắc y nhân cùng với cấm vệ quân của hoàng thất đang hỗn chiến, máu đã nhiễm đỏ một khoảng đất phía trong sân của Uyển Lan điện. Những hắc ý nhân này điên cuồng chém giết, võ công cũng thuộc loại thượng thừa, đấu với cấm vệ quân nhỉnh hơn không chỉ là một chút ít. Chúng tiến lui, tấn công, yểm trợ đều rất có quy củ, hành động lạnh lùng tàn nhẫn, ra chiêu là đoạt mạng khiến số lượng cấm vệ quân không ngừng giảm xuống.

Quả nhiên là những kẻ đã được huấn luyện đặc biệt mà tới. Gin cười lạnh tham gia vào vòng chiến.

“Tướng quân!”

“Giám quốc đại nhân!” vài kẻ thấy Gin xuất hiện thì kinh hô, trong giọng có vài phần vui sướng.

“Tập trung!” – Gin gằn giọng rồi lao tới.

Hắn thi triển “Vô ảnh kiếm pháp” tấn công vào vòng thủ hộ của những hắc y nhân kia nhưng dường như chúng đều nhận thấy những chỗ yếu hại có thể bị tấn công nên hết lần này tới lần khác đều tránh được sát chiêu của Gin.

Qua nửa canh giờ, đội ngũ của hắc y nhân bắt đầu có dấu hiệu rối loạn, tinh thần của Gin vẫn chấn định như cũ nhưng nguyên khí đã có chút hư tổn. Mấy ngày nay, hắn đã dốc không ít nguyên khí để truyền cho Shiho nhằm giảm bớt nỗi đau kia. Nhưng trước mặt toàn quân, hắn không thể để lộ một chút sơ hở, lòng quân đang lên cao, tất cả đều vì niềm tin vào kẻ đứng đầu là hắn, nếu hắn lộ ra điểm yếu lúc này, chỉ sợ sĩ khí sẽ giảm.

Gin dốc hết tinh thần cùng chân khí, vận công chém một đạo kiếm khí về yếu điểm của đối phương. Rốt cuộc đội hình của bên kia cũng tan vỡ, một vài hắc y nhân ở hàng thủ đã ngã xuống.

“Xông lên!” – Gin trầm giọng lên tiếng. Quân đội triều đình nghe được giọng nói trầm ổn của hắn liền như được uống định tâm đan, lập tức yên lòng mà làm theo mệnh lệnh. Gin nhân lúc không ai để ý, lén lau đi vệt máu vừa trào ra nơi khóe miệng.

Lại thêm nửa canh giờ nữa, đám hắc y nhân liên tục thất thủ bèn mở đường máu mà rút lui.

“Ngừng lại!” – Gin đưa tay ra lệnh, “Đừng đuổi theo tránh có mai phục. Chấn chỉnh lại đội ngũ, còn nữa, đem chỗ này dọn dẹp sạch sẽ đi, đừng làm ảnh hưởng tới hỉ khí ngày mai.” – hắn trấn tĩnh phân phó hạ cấp làm việc rồi mới xoay người đi về phía phòng Shiho.

Shiho lúc này đã thoát ra khỏi cơn đau, cả người vô lực dựa vào thành giường, khuôn mặt trắng bệch thấm đẫm mồ hôi không hiểu vì đau hay vì bị đám thích khách kia kinh động. Lúc Gin đi vào thấy ánh mắt nàng đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa, thấy hắn xuất hiện, ánh mắt ấy lập tức chuyển đi nơi khác.

Trong gian phòng, Gin dường như nghe thấy một tiếng thở ra rất nhẹ. Hắn tới gần nàng, ngồi xuống méo giường rồi cả người đổ xuống, cả khuôn mặt chôn vào hõm vai nàng.

“Ngươi… Ngươi làm gì vậy?”

“Để yên một chút thôi!” – hắn nhẹ giọng nói, trong lời nói còn mang theo chút yếu ớt cầu tình.

Yếu ớt như vậy là lần đầu tiên Shiho nhìn thấy ở Gin, bàn tay đưa lên định đẩy hắn ra bỗng hạ xuống nhẹ nhàng trên lưng hắn vỗ vỗ. Có lẽ hắn cũng không quá mạnh mẽ như nàng tưởng, chung quy, hắn vẫn là một người bằng xương bằng thịt, hắn vẫn có thể mệt mỏi, có thể bị thương.

Đôi tay nhỏ bé vỗ đều trên lưng Gin khiến hắn có cảm giác thư thái lạ kì. Nếu mẫu hậu hắn còn trên thế giới này, hẳn người cũng sẽ nhẹ nhàng an ủi hắn như vậy? Gin miên man nghĩ, hô hấp dần trầm ổn xuống rồi đi vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Shiho nghe tiếng thở đều đều bên tai biết rằng Gin đã ngủ bèn nhẹ nhàng để hắn nằm xuống giường, người hơi nhích ra một chút muốn xuống ghế dài nằm tạm tới sáng. Ai ngờ nàng vừa động thì Gin đã tỉnh giấc. Hắn mở mắt nhìn nàng, ánh mắt có chút mờ mịt lại dịu dàng thanh khiết như một đứa trẻ. Mất một lát hắn mới lên tiếng:

“Nghỉ một lát đi, ta về Tùng Thính các. Sáng mai còn phải dậy sớm nữa!”

Shiho gật đầu, tỏ ý đã biết, lúc ấy Gin mới rời đi. Nàng nằm trên giường còn lưu lại mùi hương của Gin cùng với mùi máu nhàn nhạt thật lâu vẫn không thể đi vào giấc ngủ, trong đầu chỉ toàn những suy nghĩ về Gin. Lúc là Gin của hiện tại, lúc là Gin khi còn trong tổ chức. Rốt cuộc tới gần sáng, hai mí mắt mới chịu khép lại. Nhưng nàng cũng không ngủ được bao lâu thì vài cung nữ đã tiến tới thỉnh nàng dậy trang điểm cùng thay hỉ phục.

Nàng mơ màng để đám hạ nhân giúp mình mặc giá y, chải tóc, vẽ mày, đội mũ phượng… Xong xuôi tất cả cũng gần tới giờ cử hành hôn lễ. Một vài nữ quan của lễ phòng tới thỉnh Shiho ra kiệu.

Kiệu mềm xa hoa đưa nàng vòng qua các điện, các, lâu, đài trong hoàng cung. Tới chính điện cỗ kiệu mới hạ xuống. Rèm che phía trước kiệu bị vén ra. Một bàn tay thon dài khỏe khoắnđưa ra trước mặt Shiho. Nàng hơi ngẩn người một chút rồi đặt tay mình vào bàn tay của Gin.

Tay hắn hơi lạnh, giờ phút này lại có cảm giác ẩm ướt, không hiểu là do hắn hay chính bản thân nàng đang đổ mồ hôi. Bàn tay nhỏ nhắn của nàng khẽ run lên một chút, nhịp tim vô thức cũng gia tốc bên trong lồng ngực.

Gin hôm nay mặc một thân lễ phục rực rỡ, khuôn mặt vì thế cũng mang thêm vài nét tươi mới chứ không còn băng lãnh, vô tình như thường ngày.

Hai bên điện là triều thần xếp hàng ngay ngắn, lưng cúi gập 90 độ. Nhạc công tấu lên hỉ khúc rộn ràng như lời chúc tụng của mùa xuân. Cả cung điện đều mang sắc màu tươi vui, chỉ duy có sắc mặt của tân nương, tân lang lại mang vài phần tái nhợt như bị bệnh. Lễ cưới vì vậy cũng giản lược đi rất nhiều. Sau khi bái tạ tiên vương, tiên hậu cùng thần Mặt Trời, Gin ra lệnh cho triều thần nhập tiệc, bản thân Shiho được vài tỳ nữ hầu hạ dẫn về phòng.

Mọi người đều hướng tới Gin mà chúc phúc vài lần rồi mới ngồi xuống hưởng dụng mỹ thực, mỹ tửu. Ca cơ, vũ nữ tiến lên hiến nghệ, hiến vũ. Không khí thập phần náo nhiệt. Đang lúc trong điện ồn ào thì một tiểu binh tiến vào bẩm báo:

“Bẩm phò mã, có sứ giả của Đông quốc xin cầu kiến!”

Gin đang đưa ly rượu lên nghe thông báo liền nhíu mày một chút, tay cầm cũng ngừng ngay bên miệng.

“Cho vào!” – giọng nói uy nghiêm vang lên. Khóe miệng hắn cũng khẽ nhếch lên, tiếp tục uống rượu.

Chẳng bao lâu tiểu binh kia tiến vào, đi theo sau hắn lúc này có nhiều hơn một người, hẳn là sứ giả của Đông quốc. Đó là một vị lão nhân, râu tóc đã bạc màu thời gian nhưng thần thái ung dung tự tin không giống một lão giả bình thường.

“Sứ thần Đông quốc – Yamaki Takahashi, xin yết kiến phò mã điện hạ!” – hắn hơi khom người hành lễ nhưng cũng không quỳ xuống như thần tử bình thường.

“Ồ?” – Gin giương khóe miệng, cười cười nhìn hắn: “Không hiểu có chuyện gì mà quốc sư lại hạ mình tới bổn quốc làm khách đây?”.

Lời nói của hắn vừa dứt, bốn bề bỗng vang lên những tiếng hít vào. Không khí trở nên tĩnh lặng tới nỗi âm thanh của cây kim cũng có thể vang vọng khắp điện.

Quốc sư – một trong những chức vụ được trọng vọng nhất Đông, Tây hai nước. Ngồi lên ghế quốc sư này tương đương với việc nắm một nửa vận mệnh quốc gia. Tây quốc bao năm nay để tránh thần tử chuyên quyền đã hủy đi chức quốc sư này, chỉ còn Đông quốc vẫn duy trì chức vụ này như cũ. Nghe nói vị quốc sư của Đông quốc chiếm vị trí cực cao trong lòng triều thần cùng hoàng thất Đông quốc. Còn người dân Đông quốc thì khỏi phải bàn, với họ, người này còn linh thiêng hơn thần tiên sống. Nhất là sau khi hoàng hậu Akina tạ thế, quốc sư càng ngày càng được tin dùng. Nhưng người này trước nay thủy chung không lộ diện trước người ngoài, chỉ quanh quẩn khu nội viện trong phủ quốc sư và hoàng cung, ấy vậy mà hôm nay người này lại từ Đông quốc sang tận Tây quốc cầu kiến, không hiểu là có đại sự gì.

Nhất thời ánh mắt mọi người đều quan sát Yamaki mang theo vài tia đề phòng cùng nghi kị.

Yamaki làm như không hề thấy thái độ căng thẳng của mọi người xung quanh, hắn chỉ cười lên một tiếng sang sảng rồi khẽ vuốt chòm râu mà nói:

“Nghe nói hôm nay là đại hôn của công chúa Miyano, quốc vương cố ý để cho kẻ bất tài như ta tới để gửi lời chúc mừng cùng một phần hạ lễ!” – hắn tự xưng là “kẻ bất tài” nhưng lời nói không lộ ra bất cứ sự hèn mọn nào mà lại mang chút ngang nhiên đắc ý, quả là một kẻ khiến người khác phải nhìn bằng con mắt tán thưởng.

“Ừm? Thật hiếm có, vậy quốc sư có thể để mọi người mang lễ ra cho mọi người cùng thưởng thức?” – Gin phối hợp nói một câu. Vị quốc sư này xuất hiện 7, 8 phần là nằm trong “kế hoạch”. Có vẻ phụ vương kia của hắn đã không thể chờ được rồi, hoặc cũng có thể là người phụ nữ bên cạnh ông ta đã không còn đủ kiên nhẫn nữa.

Yamaki nhìn Gin ánh mắt chợt lóe lên rồi khom người cung kính đáp:

“Ngày ấy quốc vương chúng tôi cùng hoàng hậu Akina được xưng tụng là một đôi uyên ương trời đất tạo thành. Nay quốc vương xin tặng quý quốc một bức họa của tiên hoàng hậu, mong công chúa cùng phò mã trăm năm hạnh phúc, chung sống hòa hợp, đời đời kiếp kiếp.”

Triều thần nghi hoặc nhìn nhau, trong lòng thầm nghĩ tới món quà này quá mức kì lạ nhưng không ai dám lên tiếng. Chẳng ai để ý người ngồi trên cao lúc này sắc mặt đã hiện lên vài nét âm u, bàn tay nắm ly rượu lặng lẽ tăng thêm lực đạo.

“Vậy sao?” – Gin nghe giọng mình lạnh nhạt vang lên. “Vậy mở ra để mọi người cùng chiêm ngưỡng một chút?” – hắn phân phó. Thực tế trong lòng đã có vài phần khẩn trương. Đây cũng là lần đầu hắn được nhìn thấy dung mạo của mẫu hậu mình. Không hiểu người ấy có đẹp không?Có giống hắn nhiều không?

“Roạt!” – Yamaki có vẻ hài lòng với phản ứng của mọi người, nhẹ nhàng mở cuộn tranh ra.

Lập tức trong điện im phắc, không có lấy một tiếng hít thở. Gin cũng mở lớn mắt mà quan sát bức họa kia.

Nhìn vào nước giấy cùng màu mực hẳn bức họa cũng đã được vẽ từ lâu nhưng vẫn được bảo trì hoàn hảo. Dường như chủ nhân của bức họa này khá là trân trọng nó. Trên nền giấy lụa, một người con gái dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, ánh mắt màu xanh lục cong cong như trăng rằm. Mái tóc đen nhánh dài tới thắt lưng nhẹ nhàng vấn sau đầu đối lập với nước da trắng noãn như ngọc. Môi anh đào vẽ lên một nụ cười dịu dàng mà lạnh nhạt. Một thân váy áo màu trăng non khiến nàng ta như tiên tử lạc chốn nhân gian. Phong thái cao quý tựa phượng hoàng, đúng mực một bậc mẫu nghi thiên hạ.

Nhưng điều khiến người ta ngạc nhiên không nằm ở vẻ đẹp mỹ lệ của nàng mà là khuôn mặt trên bức tranh kia có đến 8 phần giống với Gin. Chỉ là bớt đi vẻ thô cứng của nam tử, ánh mắt cũng không mang sát khí cùng khí thế bức người kia. Nhưng chỉ cần liếc qua, ai ai cũng có thể khẳng định, hai khuôn mặt này giống nhau tới mức lạ kì.

“Tiên hoàng hậu của quý quốc đúng là một trang tuyệt sắc!” – Gin lấy lại tinh thần cười nhẹ rồi lên tiếng. “Nhưng hồng nhan bạc mệnh. Không biết quý quốc tặng tranh đến là có ý gì? Muốn công chúa bổn quốc cũng hương tiêu ngọc vẫn sớm như tiên hậu quý quốc sao?” – giọng điệu tràn đầy trào phúng cùng ám chỉ, chiếc ly ngọc trong tay đã sớm hóa thành vụn phấn bay vào không trung.

Yamaki thấy vậy cũng không hoảng, không loạn, quỳ xuống hành lễ, đầu cũng chạm sát đất mà bẩm:

“Thần Yamaki Takahashi, thay mặt toàn bộ con dân Đông quốc, kính mong thái tử điện hạ hồi Đông quốc!”

Lời nói vừa thốt ra lại khiến toàn điện một lần nữa lâm vào hốt hoảng.

Thái tử? Hắn nói là thái tử sao?

Mọi người liếc nhìn nhau, nhìn qua Yamaki, rồi lại nhìn lên Gin sau đó lại quay sang nhìn người phụ nữ trong tranh, lòng âm thầm đánh giá.

Gin trong lòng cười lạnh, ngoài mặt lại giả bộ ngạc nhiên:

“Thá…i…. Thái tử? Quốc sư, ta trọng ngươi là sứ giả Đông quốc nhưng những chuyện như vậy không phải chuyện có thể mang ra để đùa!”

“Thần không đùa!” – giọng Yamaki kiên định. Hắn quay sang tất cả triều thần còn ngơ ngác nơi đó, nói bằng giọng đầy cảm thán:

“Hẳn mọi người còn nhiều nghi hoặc? Hôm nay lão phu xin kể cho quý đại nhân một câu chuyện…”

Vậy là trong nửa canh giờ, Yamaki đã kể lại một câu chuyện được thêu dệt từ đầu chí cuối. Nào là hoàng hậu Akina hạ sinh thái tử rồi tạ thế, một cung tỳ trộm đem thái tử còn nằm trong tã đi ra ngoài lưu lạc nhân gian. Nào là quốc vương thương nhớ con tới sinh bệnh, bao nhiêu năm vẫn đi tìm. Nào là vô tình biết tin của Gin tướng Tây quốc có 7, 8 phần tượng tự với hoàng hậu năm xưa thì không khỏi vui sướng. Nào là thái tử Đông quốc là phò mã Tây quốc hai nước thuận tiện có thể kết bang giao… vân vân và mây mây.

Gin nghe mà trong lòng không rõ là tư vị gì. Có lẽ hắn nên khen Yamaki một câu “Giỏi! Thật giỏi diễn kịch!”. Triều thần chủ yếu là quan văn, chủ hòa không chủ chiến, nghe những lời mị hoặc của Yamaki thì không ngừng gật đầu tỏ vẻ đồng tình. Đám võ quan thì tất cả đều án binh bất động, chờ phản ứng của Gin.

Hồi lâu Gin tỏ vẻ bối rối nhìn triều thần cùng đám người Yamaki rồi nặng nề lên tiếng:

“Hôm nay là ngày đại hỉ, mọi chuyện bổn phò mã còn cần suy nghĩ thêm. Mời mọi người hưởng dụng đại tiệc, đừng uổng phí tấm lòng của phu thê ta mới được. Chuyện này tạm gác lại, ba ngày sau ta sẽ cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng.” – nói rồi uống thêm vài chén đối phó rồi lui về Tùng Thính các, để cho đám hạ nhân hầu hạ những kẻ trong đại điện.

Triều thần ai nấy cũng ứng phó một hồi rồi cũng rút lui về phủ của mình, trong lòng thầm đoán chủ ý của Gin là như thế nào. Một ngày vui như vậy, chỉ vì một bức tranh bỗng trở nên căng thẳng, tiêu điều.

Merry Christmas 

Next Chap
--(các bn bỏ phần dưới làn gạch này)--------------------------------------------------------------

24/12/2014Báo BQT

#66

Duong Ngoc Huyen, kato chan, shingin và 7 bạn khác thích điều này.

Dragon Princess

Like đầu, comment đầu 
Đi thi về em com 

È hèm.
Vừa cười như công nông lên dốc xong, sang đây lại hết cười ~~
Quay trở lại với mưa mô
Haizzz , thể loại thâm cung nội chiến có một thời em rất thích và bây giờ vẫn thích 
Về tình yêu của hai người thì quá rõ ràng rồi, đọc rơn cả tóc gáy.
Nó không mãnh liệt như ShinRan. Nó mang một cái gì đó rất đau khổ, khó nói, và lạnh nữa...
Một tình yêu lạnh... nhưng em thích 

Chờ đợi mòn mỏi cuối cùng cũng tới địa hồn. Tưởng tượng Gin mặc trang phục đỏ chòe đỏ choẹt mà em... 
Hoàng hậu quả là cao thâm, định một tay che cả bầu trời, khá khen cho bà ta diễn rất giỏi, mưu rất hay.
=>> Cái này phải khen tác giả mới đúng chứ 

Đọc lại thấy tội Gin . Đúng là bậc mãnh ướng hiễm có mà *lắc đầu* Thế mới làm sát thủ được chứ 

È hèm.
Được rồi, chap này ss viết rất tốt, không thấy có lỗi type
Hóng chương mới của ss nha 

24/12/2014Báo BQT

#67

kato chan, ran_angel_1826, akaixakemi và 2 bạn khác thích điều này.

ngominhquynh

Thôi thì em Comment thứ hai vậy
Đi học về em bình luận sau
Truyện quá hay, cuối cùng cũng đến ngày hai anh chị thành thân, làm em mong chờ mãi
Nhận xét một câu là có lẽ cái bà dì kia quá hiểm độc rồi, kêu người đi ám sát hai anh chị chứ em nghĩ dù cha anh Gin không quan tâm ảnh thì cũng chưa đến nỗi tuyệt tình vậy
Mà làm người đứng đầu cũng khổ quá cơ, nhất là anh Gin ấy , không được cho mọi người thấy sự yếu đuối của bản thân rồi còn thị thương nữa
Nhưng có lẽ qua việc này mà hai anh chị có tiến triển thêm chăng
Bực mình cái ông già quốc sư kia.
Có thể ông ấy mà ở thời hiện đại mà làm nghề diễn viên thì chắc thành công lắm đây
Ôi! Chị Shiho không muốn làm Gin đau lòng mà cứ nghĩ là không cần sự thương hại của ''kẻ địch''. Biết bao giờ anh chị mới nhận ra tình cảm của nhau
Em hết nhận xét rồi. Ngồi hóng chap sau của chị

Chúc chị một mùa Giáng sinh an lành ! 

24/12/2014Báo BQT

#68

ran_angel_1826, akaixakemi, tui_map và 1 bạn khác thích điều này.

tui_map

 h mới đọc được comt của 2 em  *cười sung sướng*

dragon_princess  bà hoàng hậu đó thì... 
đương nhiên là thâm hiểm rồi, nếu hk làm sao mà ngoi lên ngồi ở chỗ đó được 
ngominhquynh  rằng thì là mà bà hoàng hậu đạo diễn đó chứ... ông Kazuo cũng là bị lừa thôi  (cơ mà ngu quá =_=)
part sau 2 anh chị đi Đông quốc sẽ có tiến triển hơn 

OMG  shortfic, shortfic của tôi... 
Chap 7 rồi mà vẫn.... 
uầy, ta sẽ kết nó ở chương 9  *mạnh miệng*
quyết tâm hk để fic chuyển loại nữa 

 tks 2 em nhiều a~~~

25/12/2014Báo BQT

#69

kato chan, ran_angel_1826 và Dragon Princess thích điều này.

akaixakemi

Ố ồ fic hay ghê nha~~~~ Đọc em nghĩ nó nên là longfic chứ nhỉ, nếu giải quyết ở quá khứ xong rồi ss có viết về hiện tại tiếp không???

25/12/2014Báo BQT

#70

tui_map thích điều này.

(Bạn chưa thể bình luận trong chủ đề này.)

Trang 7 / 11< Trước1←56789→11Tiếp >

< [Series] Yêu Nàng Bụi Đời (tạm ngưng) | [Longfic] Latte Macchiato >

1 thành viên và 0 bạn khác đang theo dõi chủ đề này

hohoho1

  — Chọn danh mục —   Tài khoản  Tìm kiếm  Thành viên  Hoạt động  Trợ giúp 

hohoho1
[Đăng xuất] [Di động] [Top↑]

Copyright © 2008-2017 Kênh Sinh Viên

Forum software by XenForo™ ©2010-2016 XenForo Ltd.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro