Chương 2: Thế tử xưa nay chỉ biết cứng rắn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Không được khóc, còn khóc nữa..." Cố Hàm Lãng làm một động tác cắt cổ.

Trịnh Khanh Khanh dùng hay tay che miệng, trong cổ họng vẫn phát ra âm thanh ô ô nức nở...

Nàng thấy hắn im lặng, thái độ bình thản, hoàn toàn không đoán ra được hắn đang suy nghĩ điều gì.

"Nàng là cô nương nhà nào?" Cố Hàm Lãng hỏi.

"Ta là nữ nhi của Trịnh Nguyên, lập lão tam."

Cố Hàm Lãng nghĩ, thì ra là nữ nhi của lão thái sư cổ hủ kia. Khi còn bé, Trịnh Nguyên đã từng dạy dỗ hắn, lão già thông thái rởm đó tác phong cổ hủ, làm cho đứa trẻ hiếu động như hắn đây không ít lần ăn roi. Hiện tại nữ nhi của hắn trong nằm trong tay mình... Ha ha, khóe miệng hắn hơi nhếch lên.

"Hiện tại chúng ta chỉ có thể cùng nhau chờ đợi, xem có cơ duyên nào giúp chúng ta tráo đổi lại hay không. Trịnh cô nương cũng không thể trở về nhà dưới bộ dạng này, tạm thời sẽ gạt người nhà cô nương rằng nàng đã mất tích. Chuyện còn lại cứ để ta xử lý."

"Đại biểu ca, huynh sao rồi?" Một cô nương mặc một thân phục sức màu đỏ diễm lệ đi đến.

Vương Trinh là nữ nhi của muội muội ruột Ninh Vương Phi, bình thường bà hay đón nữ nhi của muội muội mình đến chơi, bù đắp cho những tiếc nuối của bản thân. Vương Trinh rất được sủng ái, từ nhỏ đã thích Cố Hàm Lãng.

Vừa vào cửa, nàng nhìn thấy một nữ tử dung nhanh xinh đẹp ngồi trên giường của biểu ca, liền nổi giận đùng đùng hỏi: "Ngươi là ai? Tại sao phải ở trong phòng đại biểu ca, đúng là hồ ly không biết xấu hổ." Nói xong liền duỗi tay muốn tóm lấy, còn chưa đụng tới được, cổ tay đã bị Cố Hàm Lãng bắt lại:

"Thế tử gia yêu thích ta, thế thì sao nào?"

Cố Hàm Lãng đảo mắt, mỉm cười xinh đẹp như mùa xuân tháng ba, phát huy cực tốt hai chữ quyến rũ. Trịnh Khanh Khanh thấy 'bản thân' như vậy cũng si mê, căn bản không nghĩ đến thì ra mình cũng có thể xinh đẹp đến câu hồn đoạt phách như vậy!

Vương Trinh tức giận: "Ngươi... ngươi có gì đẹp đẽ chứ, nữ nhân xấu như vậy sao biểu ca có thể thích ngươi được."

Cố Hàm Lãng thong thả kéo tay áo: "Ta xinh đẹp hơn ngươi gấp vạn lần! ngươi vừa gầy vừa như củi khô, ngoài đem chụm lửa ra thì làm được gì? Mặt mày cũng chả được hai lạng thịt, gió thổi một cái liền bay mất, ngươi biết cái gì gọi là đẹp! Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết, muốn được gọi là tiểu mỹ nhân, thì phải có bộ ngực độc như vậy, cái mông to như vậy! Có phải không thế tử gia!"

Trịnh Khanh Khanh không hiểu gì, cứ đờ người ra, chợt nghe Cố Hàm Lãng hỏi mình liền giật mình, bị khí thế của hắn trấn áp, mơ màng gật đầu.

Cố Hàm Lãng thấy nàng gật đầu, trong lòng mừng rỡ, đắc ý nhìn Vương Trinh nói: ""Thấy không? Thế tử gia thích nhất là mỹ nhân như ta!"

Trịnh Khanh Khanh nhìn bọn họ như thể chuyện không liên quan đến mình, có cảm giác xúc động muốn pha trà cắn hạt dưa ngồi xem kịch vui.

Cố Hàm Lãng hôn lên mặt Trịnh Khanh Khanh một cái chụt, diễn trò phải diễn cho tới. Hôn lên gương mặt của chính mình cũng không tính là thất lễ. Vương Tranh kinh ngạc trợn mắt, Trịnh Khanh Khanh cũng hoàn toàn hóa đá.

Cố Hàm Lãng nghĩ phải nhân cơ hội này để tống cổ biểu muội phiền phức này đi.

Vương Tranh ôm mặt chạy ra ngoài.

Trịnh Khanh Khanh hoàn hồn, thấy mình bị người phi lễ, mặt đỏ bừng vì tức giận hai má phồng lên: "Ngươi vô sỉ, hạ lưu... Ngươi không được làm xằng bậy!"

"Bổn thế tử chưa bao giờ làm xằng bậy." Cố Hàm Lãng nhếch miệng, tà tứ cười, "Bổn thế tử trước nay luôn cứng rắn!"

Trịnh Khanh Khanh sợ tới mức co người rụt lại vào góc giường.

"Cho nên nàng phải ngoan ngoãn nghe bổn thế tử nói."

Hai người sửa sang lại một chút, thì Tôn Cảnh Nhiên và Triệu Kỳ bước vào. Họ là bằng hữu sinh tử chi giao của Cố Hàm Lãng

Cố Hàm Lãng tất nhiên sẽ không giấu diếm hai người họ, đem mọi chuyện kể rõ đầu đuôi.

Loại chuyện ma quái này thật khiến người ta khó có thể tin, nhưng sự thật lại ở ngay trước mắt.

Trong thư phòng, hai mắt Tôn Cảnh Nhiên không hế chớp, nhìn chằm chằm vào người Cố Hàm Lãng: "Hàm Lãng, huynh đẹp ghê..."

Cố Hàm Lãng nào có thể chịu được Tôn Cảnh Nhiên đùa bỡn. Hắn tức giận đưa chân đạp và hạ bộ Tôn Cảnh Nhiên một cái, may là Tôn Cảnh Nhiên chặn kịp: "Huynh muốn ta tuyệt hậy hả? Quá ác độc! Nếu như không trở về như cũ được, chi bằng huynh gả cho ta đi!" Tôn Cảnh Nhiên cười cợt nhã.

Cố Hàm Lãng tức giận, nhưng vẻ mặt sinh động kia xinh đẹp rạng ngời động lòng người, càng khiến cho người ta yêu thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro