Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mới đó mà đã hai tháng Viễn Trúc cùng An Diễn sống chung một nhà. Sinh hoạt dần đi vào nề nếp, cả hai cũng đã quen với sự hiện diện của nhau, cùng nhau dùng bữa, cùng nhau nói chuyện. Tuy rằng phần lớn là do Viễn Trúc nói, An Diễn đáp lời, nhưng sự cô đơn đối với thế giới này đã không còn nữa.

Hôm nay, vẫn như thường lệ, Viễn Trúc đi bán về thì nấu cơm, còn An Diễn dọn dẹp bày chén đũa. Hai người vừa ngồi xuống, còn chưa kịp cầm đũa lên thì có tiếng đập cửa từ bên ngoài truyền đến. Viễn Trúc nhìn An Diễn rồi vỗ vỗ tay chàng, nói chàng cứ yên tâm ngồi đây, đói thì có thể ăn trước, để cô ra xem là ai. Dù sao cũng chưa ai biết chàng ở cùng cô, trước hết nên tránh phiền phức đã.

Viễn Trúc đi ra mở cửa. Việt Ngọc đang đứng bên ngoài đợi, một tay chống nạnh, một tay xoa xoa cằm ra chiều suy nghĩ lắm, thấy cô ra thì mỉm cười:
_ Nghiên tiểu thư, thật ngại quá. Ta có làm phiền cô không?

Viễn Trúc cũng mỉm cười, xua tay:
_ Không phiền không phiền. Chẳng hay Việt tiểu thư sang đây có việc gì vậy?

_ À, cũng không phải chuyện gì quan trọng. Chỉ là hôm nay sinh nhật Tiểu Thi, tối nay nhà ta có làm một bữa cơm mừng nó trưởng thành. Ta sang đây là có ý muốn mời cô cùng đến chung vui, không biết ý cô thế nào?

Viễn Trúc nhẹ nhướn mày rồi rất nhanh trở về bình thường. Hôm nay sinh nhật Việt Thi sao? Mải lo chuyện An Diễn nên quên mất chuyện này, bây giờ gấp như vậy, làm sao cô chuẩn bị quà kịp.

Nghĩ thì lâu chứ nói ra thì rất nhanh. Cô cười:
_ Ôi Tiểu Thi chúng ta lớn nhanh thế rồi à? Thằng bé đáng yêu quá, khiến tôi cứ nghĩ nó còn bé mãi thôi. Nhưng mà... tôi sang vậy liệu có tiện không?

_ Có gì mà lại không tiện? Chỉ là một bữa cơm gia đình nhỏ để thằng bé vui thôi. Hơn nữa nhà chúng ta gần nhau như vậy, ta đã sớm coi cô là người nhà. Cô cứ khách khí vậy, có phải cô coi chúng ta là người ngoài không?

Việt Ngọc chỉ đùa thôi, Viễn Trúc hiểu. Cô tỏ vẻ ngại ngùng:
_ Nào dám nào dám. Được Việt tiểu thư coi trọng là phúc phần của tôi đấy chứ! Vậy tối nay tôi sẽ sang. Cảm ơn tiểu thư đã có lòng nhé!

Hai người lại tiếp tục khách sáo qua lại một hồi nữa mới thôi. Viễn Trúc quay vào nhà, ngồi xuống bàn thở dài. Ở cổ đại này, nói chuyện phải uyển chuyển, không được quá thẳng thắn ngắn gọn, còn có nhiều từ ngữ không dùng được, nói ra người ta không hiểu. Mỗi lần giao tiếp là mỗi lần căng não, mệt hết cả đầu. Cô vốn là một người chẳng giỏi giao tiếp, thật làm khó cô quá đi!

An Diễn vẫn ngoan ngoãn ngồi chờ không hề động đũa trước, thấy cô thở dài liền có hơi lo lắng:
_ Tỷ tỷ, có chuyện gì khiến tỷ tỷ phiền não sao? Tiểu sinh có thể giúp được gì không?

Hai người nói chuyện ngoài cổng, tiếng không to nhưng cũng không phải nhỏ. Nữ nhân hào sảng, ăn to nói lớn, chàng vẫn có thể nghe được đại khái. Tuy nhiên An Diễn chàng lại không để tâm. Việc của tỷ tỷ, chàng không thể trở thành một kẻ tò mò nhiều chuyện được, như vậy sẽ bị ghét bỏ. Nhưng nhìn tỷ tỷ muộn phiền như vậy, chàng vẫn không nhịn được mà hỏi.

Viễn Trúc nhẩm nhẩm tính rồi hỏi lại An Diễn:
_ Hai ngày nữa là rằm tháng Mười phải không?

Chàng nhẹ gật đầu coi như trả lời, vẫn nhìn cô không rời mắt. Viễn Trúc thấy thức ăn trên bàn sắp nguội lạnh còn chưa đụng vào liền vỗ vào tay chàng:
_ Nào, mau ăn mau ăn, nếu không nguội mất sẽ không ngon. - Cô ăn một lát rồi mới nói - Cũng không có gì đâu, Tiểu Thi nhà hàng xóm sinh nhật ấy mà. Nhà người ta đãi cơm, tối nay ta phải sang đó, chắc không dùng cơm cùng An Diễn được.

An Diễn im lặng ăn cơm, nghe cô nói lại nhẹ gật đầu. Viễn Trúc nghĩ một lúc về món quà tặng sinh nhật Tiểu Thi, thuận miệng hỏi:
_ Sinh nhật An Diễn là khi nào ấy nhỉ?

An Diễn dường như không ngờ cô sẽ hỏi vậy nên có hơi bất ngờ, nhìn cô mất một lúc rồi mới nhẹ đáp:
_ Sinh nhật của tiểu sinh là vào tháng Năm, nhưng không rõ ngày nào.

Viễn Trúc gắp một miếng thịt bỏ vào miệng:
_ Tháng Năm... vào mùa hạ sao?

_ Dạ. Đại ca tiểu sinh nói, ngày tiểu sinh ra đời là ngày cơn mưa đầu mùa đến, thời tiết oi bức lắm.

Viễn Trúc gật gật đầu, lẩm bẩm:
_ Thế thì là cung Song Ngư, Bạch Dương hay là Kim Ngưu nhỉ?

An Diễn nghe loáng thoáng cô nói nhưng không hiểu, dè dặt hỏi lại:
_ Tỷ tỷ, tỷ tỷ muốn nuôi cá, dê với trâu ạ? Tiểu sinh có thể nuôi cá chăn trâu, tỷ tỷ cứ để tiểu sinh làm ạ.

Viễn Trúc còn đang nghĩ vẩn nghĩ vơ về mấy cái cung hoàng đạo mà cô hay xem hồi trước rồi thử so sánh, bất chợt nghe chàng nói, cô đơ cả người, nhướn mày nhìn chàng, sau đó không nhịn được mà bật cười ha hả.

An Diễn vốn đã không hiểu Viễn Trúc nghĩ gì, thấy cô nhìn mình thì hơi sợ, không biết cô có vì mình không hiểu biết mà chê trách hay không, nhưng Viễn Trúc cũng chỉ cười bảo chàng cùng ăn cơm.

Viễn Trúc nghĩ cả một buổi chiều, không biết tặng quà gì cho Việt Thi. Tặng quần áo thì bây giờ đặt may không kịp, mua thì chưa chắc được ưng ý. Cô muốn tặng món quà hữu dụng một chút, nhưng vẫn mang tính kỷ niệm. Chợt nhớ ra, mấy tháng trước lên trấn dạo chợ, cô có mua một cây trâm gỗ khắc hình chim yến rất đẹp. Cô tùy hứng mua thôi, chưa sử dụng lần nào, vẫn luôn cất trong góc tủ, suýt thì quên mất luôn.

Làm cơm cho An Diễn xong thì cũng đến giờ hẹn với Việt Ngọc, Việt Trúc thay một bộ đồ khác trang trọng hơn mà cô để dành chỉ dùng cho những dịp đặc biệt. Ở đây phụ nữ đại diện cho phái mạnh nên không điệu đà son phấn, thế nên dù không thể lộng lẫy đi ăn tiệc như ở thế giới của mình, Viễn Trúc cũng tuyệt không cho phép bản thân mình xuề xoà.

Chuẩn bị xong, thấy An Diễn vẫn luôn nhìn mình, Viễn Trúc cười, đi đến trước mặt chàng:
_ Sao, nhìn ta có được không?

An Diễn nhìn cô một lúc, cẩn thận suy nghĩ rồi gật đầu:
_ Dạ được.

Viễn Trúc cười, đưa cho chàng xem cây trâm gỗ đã được cô gói cẩn thận:
_ An Diễn xem, đây là quà sinh nhật ta sẽ tặng Tiểu Thi, thằng bé chắc cũng trạc tuổi với An Diễn đấy.

An Diễn nhìn cây trâm, vẻ mặt cũng không thể hiện tâm tình gì, chỉ gật đầu:
_ Rất đẹp ạ.

Viễn Trúc không rõ chàng nghĩ gì, cũng không có thời gian để nghĩ nữa. Cô gói cây trâm lại cất vào ngực áo, nói với An Diễn:
_ An Diễn ở nhà ăn cơm nhé, ta phải sang đó đây. Dù sao cũng có những người khác, ta đến trễ quá thì không hay.

An Diễn nhìn cô, mỉm cười:
_ Tỷ tỷ mau đi đi kẻo muộn.

Viễn Trúc cảm thấy An Diễn hôm nay cứ lạ lạ, một cảm giác lạ lạ khó tả, khiến cô hoài nghi và cũng hơi lo lắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro