Chương 4 ( Hoàn )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tin tức vương phi hoài thai liền rất nhanh lan truyền khắp vương phủ.

Đang ở trong thư phòng, vừa nghe được tin Dung Lạc Thiên cơ hồ vui mừng đến mất kiểm soát, thế nhưng rất nhanh, hắn liền được nghe đến tin tức nàng cùng Nguỵ Trắc phi xảy ra ẩu đả sau đó nàng xô ngã Nguỵ Liên Nhi xuống hồ rồi chẳng may làm mình rơi xuống vẫn chưa được ai cứu giúp.

Dung Lạc Thiên gấp gáp chạy đến hồ sen ngay lập tức, bây giờ, đã qua mùa xuân, nước trong hồ trở nên vô cùng lạnh giá, chỉ thiếu điều đóng băng, nàng tuyệt đối không thể xảy ra chuyện...

Vừa đến nơi, hắn liền nhìn đến giữa hồ là một màu đỏ nhàn nhạt đang dần dần lan toả ra khắp cả hồ, còn trên bờ, Nguỵ Trắc phi được cứu lên nằm một bên được đám cung nhân xoay quanh lại ân cần hỏi hang, còn nàng nằm một bên, tay ôm lấy bụng, khuôn mặt tái nhợt chẳng chút huyết sắc, đôi mắt vô lực nhìn thẳng lên trời xanh, môi cứ lẩm bẩm "hài tử" liên tục, dưới chân váy, là một màu đỏ thấm đẫm đến chói loá...

Tâm hắn như nhảy ra khỏi lồng ngực, dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đến bên cạnh nàng, mặc cho đám người Nguỵ Trắc phi kêu lên, giả vờ khóc lóc tỏ vẻ đáng thương.

Ôm nàng trong ngực, hắn thấy rõ đôi mắt nàng mờ mịt nhìn hắn, môi nàng run rẩy nói lên vài từ.

"Hài tử, hài tử của ta..."

Thanh âm đứt quãng, nghẹn ngào, thế nhưng, đôi mắt nàng vẫn là như vậy, một giọt lệ cũng chẳng có.

Hắn bỗng nhớ đến đêm Tết Nguyên Tiêu, những lời nàng cùng nha hoàn A Tiêu tâm sự, tâm đột nhiên co thắt dữ dội, phải trải qua bao nhiêu đớn đau mới có thể khiến nàng trở nên lãnh liệt, dù gặp chuyện cũng chẳng cho phép ướt mi như thế?

Lại càng đau đớn hơn, hắn lại là người bội bạc...

"Vô Song, Vô Song, đừng làm ta sợ được không..."

Thanh âm trầm ấm của hắn mang theo sự run rẩy khác thường, nhìn đôi môi nàng run lẩy bẩy lẩm bẩm lặp đi lặp lại vài từ, tâm hắn bỗng run lên dữ dội.

"Vô Song, hài tử đã qua đời thì có thể có đứa khác, nàng đừng như thế được không, nhé...?"

Thanh âm dịu dàng của Vô Song lập tức vang lên, có vẻ như chất vấn hắn, lại như tự mình an ủi, thuyết phục mình.

"Qua đời gì chứ, là đang ngủ say thôi, hài tử của ta còn chưa kịp gặp mẫu thân nó thì làm sao có thể nhẫn tâm mà rời đi..."

"Công chúa, công chúa, người không sao chứ..."

Thanh âm mang theo sự lo lắng nồng đậm của A Tiêu từ xa vang lên.

Nàng ta một thân váy lam gấp gáp chạy đến hồ sen, vừa đến, nhìn thấy một thân ướt đẫm Nguỵ Trắc phi được đám cung nhân bao quanh cùng Phượng Vô Song thân y phục trắng ướt đẫm, phần váy dưới hạ thân bị nhuộm thành một màu đỏ tươi lại thêm màu đỏ đang lan ra khắp hồ sen. Trong chớp mắt, A Tiêu dường như hiểu ra hết thảy.

Nhìn Phượng Vô Song khuôn mặt trắng tái nhợt, đôi mắt trống rỗng, vô lực nằm lặng trong lòng Dung Lạc Thiên, cơn tức kiềm nén đã lâu của A Tiêu bỗng bùng nổ.

"Công chúa! Không sao, hết thảy không sao, chúng ta về Phượng Linh, về Vô Song cung." Nói rồi, A Tiêu quay ngoắc thái độ, ánh mắt lạnh lùng nhìn Dung Lạc Thiên, "Tây Lạc Vương gia, ta cầu xin ngài đừng mang đến cho công chúa thêm bất kì đau thương nào nữa, nàng, đã đủ đáng thương rồi. Thật sự đủ đáng thương!"

Những gì công chúa chịu đựng trong mười hai năm nay, nàng không hiểu hết, chẳng ai ngoài công chúa hiểu rõ. Thế nhưng, nhìn nét mặt thanh lãnh của nàng, sự bàng quan với đời, ánh mắt trống rỗng quan sát mọi thứ xung quanh, đôi mắt khô cặn chẳng còn giọt nước mắt,...

Là phải trải qua bao nhiêu đớn đau?

Dung Lạc Thiên nghe lời nói của A Tiêu mà tâm như cơ hồ vỡ thành từng mảnh, là hắn, là hắn hại nàng, thậm chí, so với một tiểu nha hoàn, hắn cũng không đối với nàng tốt hơn nha hoàn đó...

.....

Nằm trên chiếc giường, đôi mắt thẫn thờ nhìn lên trần gỗ, bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng vuốt vùng bụng phẳng lì của mình, nơi này, từng có một sinh mệnh...

Nhưng là đã từng...

Quả nhiên, trên thế giới này ai cũng rời bỏ nàng mà đi...

"Công chúa! Ngày mai nữa là sinh nhật của vương gia, chuyện cũ đã qua, người đừng buồn nữa được không?"

Giọng nói rầu rĩ của A Tiêu vang lên bên tai.

Phượng Vô Song nhàn nhạt đáp lại, thanh âm khàn khàn khó khăn vang lên, "Ta vốn đã bao giờ buồn? Là hài tử rời bỏ ta, ta chưa bao giờ rời bỏ nó."

"A Tiêu, đi lấy nước cho ta, ta muốn rửa mặt."

Nàng bất thình lình ra lệnh khiến A Tiêu nghi ngờ nhưng liền thưa vâng một tiếng sau đó nhanh nhẹn chạy đi lấy nước.

A Tiêu đem thau nước bằng đồng đến, nàng mới từ từ ngồi dậy khỏi giường, đôi tay thon dài nhẹ nhàng dùng nước xoa nhẹ lên mặt. Vô Song nhẹ nhàng dùng khăn bông thấm đi lượng nước thừa trên mặt, đôi mắt vẫn như cũ không có sức sống.

Tối đến, Diên Hoa viện vẫn bao trùm trong một màu tối u ám, Vô Song không hề hạ lệnh đốt đèn, hơn nữa, nàng cũng chẳng thích đốt đèn vào ban đêm.

Phượng Vô Song vận một thân y phục màu trắng, tóc đen dài đến gần mắt cá chân tuỳ tiện thả dài xuống mặt đất, trên tay lược gỗ nhẹ nhàng chải trên từng lọn tóc bóng mượt.

Trong bóng đêm, kết hợp với khuôn mặt trắng tái không chút huyết sắc lại thêm đôi mắt rỗng tuếch vô hồn của nàng, khiến nàng tựa như lệ quỷ, tựa như u linh, đáng sợ, lại bi độc.

Mọi thứ trên thế gian này đều không cần nàng, thế, nàng sống trên cõi đời này để làm gì?

Thay vì mỗi ngày tự tạo cho mình một vết thương thì cứ im tĩnh nhắm mắt buông tay liền bớt đớn đau hơn...

Vốn đã bị mọi người bỏ rơi, chẳng ai cần đến thì dù có chết đi cũng sẽ chẳng ai thương tâm...

Mẫu hậu rời bỏ nàng mà nhắm mắt rời đi...

Phụ hoàng vô tâm chẳng nghĩ suy cho nàng đi hoà thân...

Hắn vô tâm vô tình đẩy nàng xuống vực thẳm tối tăm...

Đến hài tử, cũng rời bỏ người mẹ chưa thấy mặt như nàng...

Vậy nàng sống trên cõi đời này có ý nghĩa gì nữa...?

Bỗng, một giọt lệ đắng nơi khoé mắt chảy xuống khuôn mặt tái nhợt của nàng.

Trong chốc lát, nàng bỗng muốn bật cười lên, thế nhưng lại cười chẳng nỗi...

Ai ơi, đời người phải khóc bao nhiêu lần mới thôi rơi lệ...?

Đời người phải rơi bao nhiêu lệ mới không tan nát cõi lòng...?

Gặp người là duyên, nghiệt duyên cũng chính là duyên, mà là duyên thì phải nhận...

Để rồi ôm hết đắng cay, đến cuối đời rồi mới nhận ra chỉ có thể trách mình...

Không dám hỏi khi xưa ai đã bội bạc, chỉ thầm nghĩ khi xưa ai đã đa tình tự ghép uyên ương...

"Nhất kiếp hồng trần nhất kiếp say,

Nhất kiếp phù du nhất kiếp tình,

Nhất thế tương tư nhất thế sầu,

Nhất thế đa tình nhất thế bi,

Đa tình tương tư cố do ái,

Nhỡ đã trao tình, biết oán ai?

..."

Áo là quần lụa, váy trắng thanh nhã, tóc dài tựa suối...

Đôi mắt vẫn vươn giọt lệ, hàng mi vẫn đẫm nước mắt...

Nàng tựa như sương mù, cứ như vậy, biến mất trong đêm...

Chỉ còn tiếng hát nhàn nhạt mang đầy nỗi bi thương vang vọng nơi góc phòng...

.....

Sáng sớm, sinh thần ba mươi tuổi Thiên Dung quốc Tây Lạc Vương gia.

Sáng sớm, tin tức Tây Lạc Vương phi treo cổ tự vẫn vang xa.

Chiến tranh giữa Thiên Dung và Phượng Linh, bùng nổ.

Thiên Dung cùng Phượng Linh vốn cân sức, thế nhưng lần này, Thiên Dung quốc lại sử dụng mưu hèn kế mọn, dành được chiến thắng không mấy vẻ vang...

Thiên Dung thu phục Phượng Linh, thế cục thay đổi, từ tứ quốc trở thành tam quốc, với thế cục lấy Thiên Dung quốc làm nước dẫn đầu.

Thiên Dung Đế bất ngờ tuyên bố thoái vị, nhường ngôi cho hoàng đệ Dung Lạc Thiên, Tây Lạc Vương gia, sống đời ẩn cư...

.....

Đứng trước ngôi mộ đá, bên trên được khắc ba chữ thật rõ "Phượng Vô Song", trên tay là đoá hoa trắng thanh khiết, Dung Lạc Vân nhẹ nhàng đặt xuống.

Nàng, cuối cùng vẫn rời đi...

Nếu hắn không trao nàng cho hoàng đệ, nàng cũng sẽ không rời đi...

Đến lúc rời đi, nàng vẫn là như vậy oán thù thế giới...

Dung Lạc Thiên đứng từ xa nhìn Dung Lạc Vân nhẹ nhàng đặt đóa hoa xuống phần mộ của nàng, bên trên là ngoài ba chữ "Phượng Vô Song" cũng không còn bất kì chữ nào.

Giang sơn, vốn dĩ là muốn tặng cho nàng, nàng đã rời đi, hắn có được giang sơn thì còn ý nghĩa gì?

Hắn không có tư cách đứng trước mộ của nàng, không có tư cách để nói lời xin lỗi với nàng...

Vô Song, nàng vốn dĩ phải là một cô công chúa danh chấn tứ quốc, mỹ lệ vô song, thế nhưng vì hắn, nàng lại gieo mình đến cái chết khi tuổi thanh còn chưa đến ba mươi...

Vẫn chưa được nghiệm qua cảm giác làm mẹ...

Sự đau thương trên khuôn mặt nàng khi chết vẫn còn in hằn trong ký ức của hắn, dường như chẳng thể nào xoá nhoà.

Nàng vốn nên sống trong Vô Song cung nơi Phượng Linh hoàng cung lộng lẫy chứ không phải rời đi thế gian trong sự lạnh giá nơi Diên Hoa cung của Tây Lạc Vương phủ...

"Không dám hỏi khi xưa ai đã bội bạc, chỉ thầm nghĩ khi xưa ai đã đa tình tự ghép uyên ương..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro