Chương 1: Từ xa tới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt trời vừa ló dạng, tiểu Uyển uể oải đưa tay che miệng ngáp một cái, nhìn nhìn cha mẹ đang liền tay liền chân mở cửa hàng, nàng dù không phải là một đứa con có hiếu, nhưng cũng rất biết điều mà không làm ra những chuyện bất hiếu, vì vậy cũng nén sự lười biếng của bản thân mà đưa tay đưa chân tới phụ giúp một tay.

Làm được một lúc, liếc nhìn cô em gái nhỏ bé của mình mà trong lòng tức muốn nổ phổi. Điều này cũng chỉ trách bản thân nàng ngày xưa lười biếng, để cha mẹ đều tự động tay chân mà làm, còn nàng lại ngồi không thảnh thơi mà hưởng, nên mới làm cho tiểu Muội bị ảnh hưởng, học theo thối xấu không biết phụ giúp gia đình.

Tiểu Uyển đi tới cạnh tiểu Muội, trừng trừng nhìn nó: "Ngồi thừ ra đấy làm gì, không biết phụ giúp hay sao?"

Tiểu Muội cũng chẳng vừa gì, gân cổ lên cãi: "Giúp thì giúp không thẳng từ từ người ta làm, làm gì mà ầm ĩ."

Nàng bực, đương muốn nói mấy câu thì bà Lê cọc giọng: "Để đó hết đi, để tao làm cho, không dám nhờ cậy hai cô công chúa."

Mẹ cũng đã lên tiếng, tiểu Uyển không tiện nói thêm liền dừng lại đó, nhưng vẫn không quên dùng ánh mắt mà bắt tiểu Muội làm việc.

Buổi sáng hôm nay cũng như mọi ngày, cửa tiệm còn chưa mở ra đã nghe rõ ràng những tiếng chào hàng tấp nập, hay tiếng xe kéo chở đồ cho kịp bán chợ sáng, hoặc tiếng ngựa lộc cộc tuần tra con phố của mấy vị quan binh.

Cửa tiệm của nàng là một tiệm buôn bán tranh chữ, đồ cổ cùng ngọc. Mấy thứ mặt hàng văn phòng tứ bảo cũng len lỏi trong đây. Bán buôn mà, phải đa dạng mới níu giữ được bước chân khách.

Nơi này chỉ là một thị trấn nhỏ, nhưng những năm gần đây lại tương đối tốt, các nơi lần lượt xuất hiện rất nhiều cửa hàng mới cũng như đường xá được chỉnh chu lại, quan binh tuần tra vừa được thay mới, mặc dù cũng không quá nghiêm như kinh đô nhưng so với mấy người trước thì tốt hơn nhiều.

Cũng không biết có phải mọi người hùa nhau phát tài hay không, mà mấy năm nay gần như cả trấn đều muốn tân trang lại hết, người người nhà nhà mua sắm đồ mới đập nhà xây lại, gần như là bộ dáng bỏ cũ thay mới.

Tính ra số người đi lên kinh đô làm ăn cũng ngày càng tăng, như vậy coi như dễ hiểu, kinh đô đương nhiên sẽ tốt hơn cái trấn nhỏ này rồi thay mới toàn bộ coi như hợp tình hợp lý.

Tiểu Uyển ngán ngẩm nhìn dòng người qua lại tấp nập, rồi nhìn xung quanh cửa tiệm một lượt. Cũng không biết khi nào nhà mình mới phất lên như mọi người đây.

Thẩn thơ suy nghĩ viễn vong, không biết từ khi nào bên cạnh nàng đã có người.

Bàn tay trước mặt nàng lắc lắc mấy cái, nàng liền giật mình tỉnh táo lại.

Ngay lập tức nở nụ cười thân thiện, vừa nghĩ về cái tay mềm mại trắng ngần xinh xắn kia vừa nói: "Thật xin lỗi, không biết khách quan muốn mua gì?".

Sau khi mở cửa tiệm thì cha đã đi ăn sáng, mẹ thì đi chợ, tiểu Muội không biết đã đi xó nào hay liền trở về phòng nằm ì. Cửa tiệm thoáng chốc chỉ còn nàng cùng hai vị khách mới bước vào.

Chủ nhân của bàn tay xinh đẹp kia quả thật là một mỹ nhân, nàng không những là một mỹ nhân mà còn có lễ độ có gia giáo.

Tiểu mỹ nhân mỉm cười xinh đẹp, đưa tay chỉ vào một viên ngọc, nói: "À, cái này bao nhiêu?"

Tiểu Uyển thầm than trong lòng, mỹ nhân có khác, tùy ý giơ tay nhấc chân liền có thể làm người ta xao xuyến tâm tư, tùy ý nở một nụ cười liền làm người ta nhớ mãi không quên.

Dù trong lòng có đánh giá cao nàng ta như thế nào, thì bề ngoài tiểu Uyển vẫn giữ vững được nụ cười khách quan đúng chuẩn: "Cái này sao? A, xem nó kìa, được lọt vào mắt của tiểu thư coi như là phúc khí của nó. Cái này chỉ năm lượng thôi, nếu tiểu thư thích chỗ chúng tôi đây còn nhận cả việc điêu khắc hoa văn, hay làm chuỗi, mặt vòng tay vòng cổ, hoa tai, trâm cài đều đủ cả, nhận làm riêng theo ý của tiểu thư đây cũng có".

Tiểu mỹ nhân dường như hứng thú, đưa mắt nhìn nam nhân bên cạnh.

Lúc này tiểu Uyển như cảm nhận cái gì đó, theo bản năng đưa mắt sang, vừa vặn bắt gặp ánh nhìn từ nam nhân bên cạnh tiểu mỹ nhân. Liếc nhìn một cái, nam nhân này lớn lên thật lóa mắt, nàng nhanh chóng cụp mắt xuống, không muốn nhìn nhiều.

Mà nam nhân kia, thoáng chốc không thể dứt ra được, dường như hắn bị ánh mắt đó thu vào, ngoại trừ gương mặt của nàng, hắn như lãng quên mất mọi thứ khác. Nhưng một cái cụp mắt của nàng đã nhanh chóng làm hắn lấy lại tinh thần.

Đương lúc này, ánh mắt vui sướng kia chiếu thẳng vào hắn làm hắn bất đắc dĩ đối mắt lại. Hắn rõ ràng nhìn rõ, sâu trong đáy mắt đó chính là một tia kinh ngạc cùng xem trò vui.

Tiểu mỹ nhân hơi nhếch khóe môi, âm thanh có vài phần trêu chọc: "Lúc nãy em chỉ tính mua về thôi nhưng mà nghĩ lại thấy đề nghị của cô nương này không tồi. Tình hình bây giờ, cứ để nàng gia công xem thử một chút, anh thấy sao?".

Hắn còn không hiểu trong lòng của cô em gái của hắn chứa gì ư? Khóe môi khẽ cong, âm thanh chậm rãi vang lên: " Ừ."

Âm thanh của hắn trầm thấp, tràn đầy có lực cũng đầy nam tính.

Trong lòng tiểu Uyển âm thầm run lên một cái, nàng nhẹ nhàng hít sâu, khuôn mặt vẫn giữ vững bình tĩnh.

Tiểu mỹ nhân tươi cười càng tươi: "Vậy được, tạm thời tôi để ở đây, ngày mai sẽ đem đến cho cô mẫu vẽ, lúc có sẽ tính tới chuyện tiền công sau".

Tiểu mỹ nhân nhìn sang nam nhân kia, hắn lấy ra năm lượng tiểu mỹ nhân nhanh tay cầm lấy, vừa đưa tay vừa nói với tiểu Uyển: "Hôm nay tôi trả trước cho viên ngọc, đúng rồi, tôi là người từ xa tới cũng chưa quen ai cả, đúng lúc gặp được cô nương cũng coi như là có duyên. Tôi là Hà Tước, còn đây là đại ca tôi Hà Hiên".

Tiểu Uyển cười cười, cũng đáp lại: "Tôi gọi là tiểu Uyển".

Hà Tước gật đầu: "Vậy được, chúng ta ở đây cũng lâu dài, không biết có thể cùng cô du ngoạn hay không?".

Tiểu Uyển hơi nhíu mày: "Cái này tôi không chắc lắm, vẫn là để xem thế nào đã".

Hà Tước cũng không tiện nói gì thêm, vì vậy nàng ta gật đầu, coi như đồng ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro