Chương 2: Thế cuộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không dừng lại lâu, Hà Hiên cùng Hà Tước liền rời đi.

Tiểu Uyển lôi ra mấy quyển bản thoại gần đó cầm lấy đọc, thuận tiện nghiên cứu một chút.

Thật ra nàng cũng chẳng phải yêu thích gì, chỉ là muốn thông qua thoại bản hiểu biết thêm về nhiều loại tình huống thường ngày. Nhưng nàng dần nhận ra có rất nhiều thứ được phổ cập vào trong thoại bản đều là những kiến thức ngoài thực tế. Cũng nhờ có những tình tiết này mà nàng lại có thêm hứng thú tìm tòi học hỏi.

Cũng coi như là việc tốt đi.

Thêm nữa nàng rất hay nghĩ ra viễn cảnh bản thân sẽ được một lang quân quốc dân hốt về dinh, muốn tài có tài muốn sắc có sắc, văn võ toàn tài, thập toàn thập mĩ. Chỉ nghĩ thôi cũng làm cho tâm can mãn nguyện.

Cho nên nàng hạ quyết tâm sẽ trở thành một tác giả thoại bản. Vừa có thể thỏa thích đọc, vừa có thể mở mang kiến thức, vừa thỏa được tâm trí vừa kiếm được một mớ, ngại thì mà không thử, biết đâu cơ may được làm giàu.

Nghĩ tới lang quân, nàng bất giác lại liên tưởng tới Hà Hiên. Nhanh chóng lắc đầu, chỉ việc nhìn tiểu mỹ nhân kia thôi là đã biết xuất thân tôn quý rồi, lại thêm phong phạm của hắn càng khẳng định giữa nàng và bọn họ là người ở tầng lớp khác nhau.

Vẫn là quên đi thì hơn.

Sự xuất hiện của bọn họ cũng không làm thay đổi gì nhiều, cuộc sống của nàng vốn như thế nào thì đều như thấy ấy.

Thoắt một cái, cũng đã gần trưa.

Hôm nay thời tiết có phần bớt oi bức hơn thường ngày, những người buôn bán coi như thoải mái.

Đương nhiên, điều đó không ảnh hưởng gì đến huynh muội Hà Hiên Hà Tước.

Chọn một tiểu lâu để dùng bữa.

Hà Tước vui vui vẻ vẻ sáp tới gần Hà Hiên: "Em chưa bao giờ thấy anh nhìn nữ tử nào đến xuất thần như vậy đó. Sao hả? Tương tư rồi?"

Hà Hiên cười nhẹ, lắc đầu: "Ta nhìn liền chứng tỏ là ta vừa ý nàng sao?"

Hà Tước bĩu môi: "Anh còn không phải vừa nhắc tới nàng đều vui vẻ đó sao?"

Hà Hiên: "Ta đương nhiên là vui vẻ."

Hà Tước khó hiểu, ngẫm nghĩ đôi chút liền nắm bắt được một chuyện:" Ca đây là muốn đem nàng trấn áp bọn họ?"

Hà Hiên: "Ngoài chuyện này ra, ta còn có mấy chuyện để có thể vui vẻ?"

Nhã gian trở nên im lặng, nhìn một bàn mỹ thực trước mặt, Hà Tước cũng không còn khẩu vị để thưởng thức nữa.

Nói tới chuyện này, đành phải trở về nơi kinh đô xa xôi kia.

Thế cuộc hiện tại trong triều có phần phân chia phe phái giữa thái tử và hoàng thượng.

Thái tử mặc dù chỉ mới ba mươi nhưng thủ đoạn lại không hề non nớt. Tình hình hiện tại cũng do một tay hắn làm nên.

Dưới trướng hoàng đế có năm người con, mà nay chỉ tồn tại duy độc vị thái tử này thôi. Cho dù là người không có tâm cơ thì cơ hồ đoán già đoán non được không ít thứ.

Hơn nữa, thái tử là do cung nữ sinh ra, trước đây hoàng đế chẳng đoái hoài gì nhiều, gần như là quên mất có một vị hoàng tử này. Mà nay mấy vị hoàng huynh hoàng đệ của hắn đều đã xanh cỏ, bây giờ thì trực tiếp phân chia tuyến đường với hoàng đế, tiếp theo nói không chừng hắn còn tiễn một đoạn giúp hoàng đế đi đoàn tụ với những đứa con thân yêu của ông ta.

Có thể nói, thái tử đủ tàn nhẫn đủ thủ đoạn.

Nhưng hoàng đế nào phải đèn cạn dầu, ông bây giờ vừa qua ngũ tuần chưa kể sức lực vẫn còn sung mãn, cho dù không còn vị hoàng tử nào khác để chèn ép thái tử, vậy thì dứt khoát xử trí thái tử xong rồi tìm một nữ nhân sinh con đẻ cái cho ông là được.

Nói đến vị thái tử này càng khiến nhiều người lau mắt mà nhìn. Từ một hoàng tử không được sủng mà dần dần tiến vào mí mắt hoàng đế, lại bày mưu đem đám hoàng tử một mẻ gọn gàng xử lí tất cả.

Thái tử vị này là có được trước khi tiến hành xử trí đám hoàng tử kia. Vừa một mẻ gọn gàng hốt hết bọn họ, thái tử liền lười làm bộ làm tịch, dứt khoát chống đối lại hoàng đế.

Triều thần bị một màn này làm cho rối loạn, bọn họ những tưởng may mắn kịp lúc tìm ra người xuất sắc nhất trong đám hoàng tử, chuẩn bị để kế thừa ngôi vị tôn quý nhất kia.

Còn về tình cảm thời niên thiếu ấy, không phải bây giờ thái tử chỉ mới ba mươi thôi sao? Thời gian còn rất nhiều không sợ không thể bồi dưỡng tình cảm. Nào ngờ người ta là nằm mật nếm gai, chịu hết thảy mọi thứ nhẫn nhục để mưu kế lâu dài. Một màn lật mặt này làm cho các vị triều thần nòng cốt phải lau mắt mà nhìn.

Hoàng đế khi thấy một màn đó, nào còn không rõ ý đồ của thái tử? Tức giận đến mức thổ huyết, ngất xỉu tại chỗ.

Cho nên liền hình thành thế cuộc hiện tại. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro