Chương 3: Suy tính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong triều có ba phe phái, một là đứng về phía hoàng đế, hai là đứng về thái tử, còn lại chính là đám triều thần nồng cốt ở phe trung lập.

Bọn họ không đứng về phe nào cả, bọn họ chỉ là trung với nước với dân, còn hoàng đế là ai không quan trọng, chỉ cần hắn lấy nước lấy dân làm đầu, là một vị minh quân như vậy là được.

Hà Hiên cũng ở trung lập, mà hắn gần như là người đứng đầu ở đây. Mọi người đều coi ở trong mắt, biết ở trong tim. Một con người như hắn, lỗi lạc, quan minh chính đại, còn được xưng là quân tử. Luôn ôn nhuận như ngọc, tắm gió xuân mà đến, mỗi một cái giơ tay nhấc chân của hắn đều tỏa ra phong phạm trích tiên. Hành vi việc làm của hắn đều được mọi người tự động cho là gương mà noi theo.

Một người thập toàn thập mỹ.

Người lớn kính trọng, trẻ nhỏ yêu thích, thiếu niên noi gương, thiếu nữ lấy làm hình tượng lang quân tương lai.

Có thể nói, chỉ cần hắn xuất hiện, mọi người tự khắc đều lấy hắn làm chuẩn đi đầu.

Mà nay hắn vừa nhược quán xong, đều đã tới tuổi dựng vợ gả chồng. Những tiểu thư, công chúa, hay những tiểu cô nương tới tuổi đều một mực thầm mong hắn sẽ để mắt tới mình. Vì vậy kinh đô ngày càng có nhiều mỹ nhân hơn.

Cho dù không phải là mỹ nhân, cũng sẽ một phen phơi bày ra nội hàm xuất sắc nhất, bù trừ lại nhan sắc của bản thân.

Hà Hiên từ khi hiểu chuyện tới nay vẫn thủ thân như ngọc, bên người ngay cả một thông phòng cũng không có, cho nên càng không cần bàn tới thiếp thất. Có người ghen ghét hắn, đặt điều nói hắn đoạn tụ. Nhưng người ta đối với ai cũng đều hữu lễ có thừa, làm người luôn không thẹn với lòng. Nhưng len lỏi lại tiếp tục có tin đồn hắn có bệnh khó nói, có khi còn không được.

Kết quả hết tốp này đến tốp khác, thi nhau gài bẫy hắn, muốn cho hắn trở nên xấu mặt. Cuối cùng ngược lại khiến cho bọn họ câm miệng, người ta dù cho bị bỏ dược đi nữa vẫn hành xử ngay chính, nam nữ dâng lên trước mặt vẫn điềm nhiên như không. Còn về bệnh khó nói, ngay trước mặt bọn họ, dù cách một bộ y phục đi chăng nữa, thì 'phương vị kia' vẫn nhìn được rõ ràng, hơn nữa còn tràn đầy sức sống.

Những thứ này cũng chẳng thể gây nên sóng gió ngược lại càng làm cho Hà Hiên trở nên bất khả chiến bại.

Càng như vậy, thì người đoái hoài tới hắn càng nhiều, nhược quán vừa qua, Hà Hiên vừa vặn là đích ngắm của mọi người.

Thiếu nữ mà gả cho hắn, coi như là phúc. Phụ huynh nhà mẹ có một hiền tế tài giỏi như thế, càng là phúc. Gia tộc nhà gái có một tộc nhân làm cho tiền đồ sáng sủa như vậy, lại càng thêm phúc.

Thử hỏi một người chỉ có lợi không có hại như thế, ai mà không muốn có kia chứ??

Cho nên, chính chủ càng cảm thấy đau đầu.

Hà Hiên nay bị người này kéo, mai bị người kia kéo. Sáng uống trà đàm đạo cùng với người nhà này, chiều lại được người nhà kia bàn luận thi văn.

Hắn thật sự lười phải ứng phó bèn dắt theo em gái Hà Tước đi du sơn ngoạn thủy, thu thập giản đơn liền rời đi, mặc kệ kinh đô đang ngay thời khắc dầu sôi lửa bỏng.

Đi rồi lại đi, cuối cùng liền chọn nơi đây làm nơi tạm dừng.

Hà Tước ổn định lại tâm tình, gấp vài món nếm thử, cảm thấy cũng không tệ: "Thật ra ca nghĩ như vậy cũng đúng, chỉ là em cảm thấy tội nghiệp cho cô nương người ta. Em còn thật sự muốn kết bằng hữu với nàng đấy."

Hà Hiên tiếp lời: "Vừa vặn, làm chị dâu không phải thân càng thêm thân sao?"

"Ca nghĩ thật hay, cũng xem coi người ta có chịu hay không."

Nói xong lời này lại cảm thấy có gì đó không đúng, ca ca nàng tốt như vậy, nói không chừng cô nương người ta vui mừng không kịp nữa là.

"Nhưng tại sao ca lại chọn cô nương ấy?".

Hà Hiên trầm lặng, hắn từ tốn gấp một miếng thịt xào nếm thử, cũng không trả lời câu hỏi của Hà Tước.

Bản thân hắn cũng không hiểu tại sao.

Chỉ là vừa nhìn thấy nàng liền nhận định sẽ chọn nàng, ngay từ đầu hắn nhìn thấy rõ, nàng chính là xem nhẹ hắn, chỉ một mực chú tâm vào tiểu muội của hắn, kể cả khi được tiểu muội nhắc nhở, nàng cũng chỉ cho hắn một ánh mắt rồi thôi.

Hắn cũng rõ ràng không quá muốn nàng. Có điều, bỏ qua nàng, hắn lại không làm được.

Hắn... đối với nàng, rốt cuộc là gì?

Hà Hiên bỏ qua câu hỏi của tiểu muội: "Tạm thời có lẽ sẽ nhận định cô ấy, nhưng cũng phải thăm dò một chút."

Hà Tước gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro