Chương 4: Quyết định

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bữa trưa đã dùng xong, dù sao cũng chọn tạm ở lại nơi này, vì vậy bọn họ sẽ đi một vòng nhìn xem nơi đây trong như thế nào.

Người ở đây hầu như thân thiện, chất phát, thật thà. Thấy bọn họ từ nơi khác tới, đều lên tiếng hỏi thăm, xem xem có cần giúp đỡ gì không, còn sợ bọn hắn lạc đường nên phải ghé lại nơi đây.

Hà Hiên đối với sự nhiệt tình này có mấy phần cảm động, hắn đa tạ mọi người đồng thời nói ra mục đích đi du ngoạn của mình, cũng muốn tìm hiểu nơi đây một phen.

Hắn hỏi về khách điếm một chút, họ liền một mạch nói cho hắn nên ở nơi nào, nơi nào nhìn thấy toàn cảnh, nơi nào bài trí đẹp, nơi nào vừa rẻ vừa tốt.

Hỏi hỏi thăm thăm, vậy mà đã mất hết một lúc, hai huynh muội họ Hà từ biệt cũng không quên nói lời cảm tạ liền nhanh chóng rời đi.

Trước mắt vẫn chưa chọn nơi ở, hắn lựa chọn một nơi trong số những nơi được đề cử, đặt phòng thỏa đáng liền cùng tiểu muội nghỉ ngơi.

Mấy ngày nay cuộc sống của hai huynh muội tương đối nhàn nhã, đã lâu rồi không có được tự do cũng thảnh thơi như vậy. Ngoài ra, việc mà hắn cần làm cũng đã có kết quả mỹ mãn. Hắn đang xem, bước tiếp theo nên làm như thế nào.

Khách điếm này mặt trước là đường cái tấp nập nhộn nhịp, mặt sau là khoảng sân rộng lớn chứa một cái hồ to chiếm hơn phân nửa, đình đài lầu các, mặc dù không sa hoa tráng lệ như trong phủ, nhưng cũng có ý vị riêng.

Đại sảnh là nơi náo nhiệt nhất, bước tới gian phòng thì vẫn giữ được sự yên tĩnh. Có thể nói tốn không ít tâm tư.

Đang suy nghĩ miên man, Hà Hiên nghe thấy có tiếng gõ cửa, hắn sải bước đi ra mở cửa xem thử. Hà Tước đứng ở bên ngoài nhìn hắn một cái, hắn né sang một bên nhường đường cho nàng, đợi nàng đi vào thì tiện tay đóng cửa lại.

"Mấy ngày nay cũng đủ để ca xem xét tiểu Uyển đi."

Tùy tiện tìm một chỗ ngồi, hắn cầm lấy tách trà rót cho mình một ly rồi nhàn nhã bình phẩm.

Hà Tước sụp mi, khó chịu nhìn hắn.

Hà Hiên bất đắc dĩ đành phải bỏ ly trà trong tay xuống, hắn ngước mắt nhìn nàng: "Chỉ mới mấy ngày, mà em cùng cô ấy đã thân thiết đến như vậy rồi ư?"

"Cái này gọi là bồi dưỡng tình cảm. Dù sao ca cũng đã chọn nàng rồi còn gì. Em cũng không còn ở phủ được bao lâu nữa, bây giờ không tranh thủ không lẽ đợi đến khi em xuất giá hay sao?"

"Người là ta thú, ta còn chưa gấp em gấp cái gì."

"Đương nhiên phải gấp rồi, chậm một chút lỡ như chị dâu tương lai của em biến thành tiểu nương tử của người khác thì sao?"

Hà Hiên có chút khựng lại.

Hà Tước lại tiếp: "Lại nói, tiểu Uyển như vậy mà rất có khí chất đó. Em từng đi dạo phố cùng nàng, dùng bữa với nàng, nàng vậy mà làm cho muội phải mở mắt ra nhìn nha. Cô nương gia người ta nhìn không khác tiểu thư khuê các đâu."

 "Lời của em có thể tin được sao?"

"Ca có thể tự mình đính chính."

 "Đây mới là mục đích thật sự của em phải không?"

Hà Tước bĩu môi: "Người là ca chọn, không lẽ ca không muốn nói với người ta ư? Cũng phải có thành ý chứ?"

Hà Hiên dùng ngón tay cái miết miệng ly trà, chậm rãi thả một chữ: "Ừ."

Hà Tước thật hết nói nổi. Rõ ràng huynh ấy đã có dự định như vậy, mà cứ chậm chạp không chịu ra tay, thật không giống tác phong thường ngày của huynh ấy gì cả.

Tròng mắt đảo tròn một vòng, chỉ sợ ngay cả bản thân huynh ấy muốn gì với tiểu Uyển cũng chưa xác định được đi.

Hà Tước cảm thấy thực phiền lòng, huynh ấy không muốn tiến nhưng chắc chắn sẽ không buông, nếu không cũng không ngay từ lần đầu đã nhận định tiểu Uyển. Như vậy, có khi nào huynh ấy muốn nhìn xem bản thân huynh ấy là muốn gì?

Tiểu Uyển cũng thật tâm bỏ ca ca ngoài rìa, mấy ngày chung đụng với nàng ta, thật sự chỉ thuần túy nói chuyện với nàng, nàng cũng thật không biết trong lòng tiểu Uyển có chứa ca ca của nàng không.

Hay là tiểu Uyển đã có người trong lòng?

Làm sao có thể? Thoạt nhìn thật không giống như đã có.

Nhưng nàng lại không chắc chắn được chuyện gì, cảm giác này thật khó chịu.

Hà Hiên cũng có cảm giác đó.

Cảm giác mơ hồ không rõ này, quả thực không dễ chịu chút nào.

Từ trước tới nay, mỗi khi làm việc gì hắn đều rõ ràng minh bạch tất thảy, kể cả chuyện lần này cũng vậy. Chung thân đại sự của hắn, hắn cần có một người để giúp hắn ngăn chặn những người kia, một cách quang minh chính đại.

Hắn chắc chắn sẽ đối xử tốt với người đó, chỉ là, tình cảm là thứ khó nói nhất. Hắn đã định sẽ xem người đó như là người thân trong nhà mà đối đãi, nhưng hắn không chắc bản thân sẽ yêu thương người đó với tư cách là một nương tử của hắn.

Thứ hắn có thể cho, chính là xem nương tử như muội tử mà đối đãi.

Tất nhiên, nếu sau này hắn thật sự phải lòng nàng, thì điều đó quả thật quá tốt.

Nhưng còn tiểu Uyển?

Điều gì làm cho hắn chọn nàng?

Nếu như thú nàng về, hắn chắc chắn sẽ không thể xem nàng như muội tử. Hắn cảm thấy còn nhiều hơn thế, là người thân nhưng không phải là muội tử.

Vậy thì là gì?

Hắn vẫn không thể lý giải được. Thứ cảm giác mơ hồ đó, không thể xác định được khiến hắn tạm dừng lại mọi kế hoạch đã được bày ra, bao gồm cả kế hoạch mà hắn sau khi gặp nàng đã vẽ nên.

Mà bây giờ tiểu Tước nói với hắn rằng phải nhanh tay lên. Tác phong của hắn trước giờ đều gọn ghẽ, đã xác định thì chắc chắn sẽ thực thi nhanh chóng. Một lời nhắc nhở này đã làm cho hắn nhận ra sự khác thường của mình.

Hắn không biết đó là gì, nhưng hắn biết nhất định chỉ có thể là nàng. Vậy là đủ rồi.

Đúng.

Những thứ kia, về sau hắn tự tìm ra cũng không muộn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro