Chương 5: Thực thi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có được câu trả lời, động tác của Hà Tước liền nhanh chóng như vũ bảo. Tìm một cái cớ, liền nhanh chóng hẹn được tiểu Uyển.

Nhìn bóng dáng mờ dần của Hà Tước, trong lòng tiểu Uyển âm thầm thở dài.

Mấy ngày nay quen biết vị Hà Tước kia, làm cho tiểu Uyển cảm thấy thư thái rất nhiều. Không phải vì quen được một người có địa vị cao quý hay là đẹp người đẹp nết, mà là vì hợp tính.

Nàng hầu như rất ít khi cảm thấy có thể nói chuyện được nhiều, bởi vẫn chưa gặp được người có chung nhận thức.

Nhưng tiểu mỹ nhân kia luôn kéo theo vị ca ca của nàng ta vào đề tài câu chuyện, nàng còn không biết nàng ta có ý gì sao? Nhưng như vậy thì sao chứ? Tụi nàng hợp nhau cũng không nói lên được gì cả.

Huống chi, vị ca ca kia sẽ chọn nàng sao?

Một người như hắn, vừa nhìn liền biết sẽ làm cho biết bao nhiêu cô nương gia người ta tương tư trong lòng. Nàng không muốn bị hãm vào, nàng sợ sẽ không tìm được lối ra.

Cho nên, chỉ có mắt điếc tai ngơ mới thể  thanh thản cõi lòng. Những câu ẩn ý của Hà Tước, tiểu Uyển vừa nghe vừa nghĩ ngợi vài chuyện linh tinh, cho đầu óc tự giác đưa những câu nói đó từ tai bên này sang tai bên kia rồi đi ra luôn, sạch sẽ không chút tồn động.

Ba phen mấy bận, thoáng một cái đã đến lễ hội hoa đăng.

Cũng là ngày hẹn với Hà Tước.

Bình thường nơi đây phố xá ban đêm chả tấp nập gì mấy, gần đến ngày hội, mọi nẻo đường cũng trở nên đông đúc.

Quan lại địa phương ra sức chỉnh chu đường phố ngõ nẻo, tuần tra nghiêm ngặt và nhiều hơn bình thường. Các hàng quán xuất hiện nhiều thêm, ban đêm đều không thiếu người, nào có chút dấu vết ít ỏi lưa thưa như ngày thường.

Một phen chuẩn bị đã hoàn tất, nhìn bản thân trong gương, tiểu Uyển có một loại xúc động muốn cùng với chính mình mà yêu đương.

Ai bảo mình đáng yêu, xinh đẹp, dễ thương, quyến rũ, tài năng xuất chúng hết phần thiên hạ?!

Được rồi, nàng chấp nhận bản thân có hơi quá đà một chút xíu xíu xíu...

Nhưng dù sao cũng nên khích lệ mình, đúng không nào?

Xem xét một chút, có lẽ không sai biệt mấy, nàng nói với cha mẹ một tiếng rồi đi ra cửa. Giờ này không thấy bóng dáng tiểu Muội đâu, tám phần mười là đã đi với hội chị em bạn dì cùng lứa từ tám đời dương rồi.

Đôi lúc nàng cũng than vãn, còn trẻ thật là tốt, dù nàng chỉ mới mười lăm.

Đúng tuổi trăng tròn, cũng như tuổi gả đi.

Bọn họ hẹn nhau ở cầu Mộc ngay cuối con đường nhà nàng, đi qua chừng tám hay mười gia hộ là đã thấy được cầu Mộc ngay trước mắt.

Từ xa đi tới, tiểu Uyển mơ hồ nhìn thấy hai bóng dáng nổi bật giữa rừng người huyên náo. Bước thêm vài bước, nàng liền xác thực đúng như nàng nghĩ, hai bóng dáng nhìn cứ như hạc giữa bầy gà đó chính là hai huynh muội họ Hà.

Hà Tước nhanh chóng bước tới, đưa tay ra nắm lấy tay nàng rồi cùng nhau đi về hướng Hà Hiên.

Lúc này, trong lòng Hà Hiên xuất hiện một câu nói lúc trước của Hà Tước. Hắn thầm gật đầu trong lòng, tiểu muội của hắn nói không sai dù nàng không quá thoát lệ, nhưng đứng giữa rừng người này, không làm mất đi khí chất của nàng, chỉ cần nhìn sơ liền có thể nhận ra nàng.

Khóe môi có độ cong không dễ nhìn thấy, tiểu muội đầu câu cuối đâu dính dáng tới nàng không ít, còn không phải đã xem nàng như khuê mật mà đối đãi?

Xem ra tiểu muội của hắn nhìn người cũng rất chuẩn.

Người đã đi tới trước mặt, Hà Hiên chấp tay lễ độ, nói: "Tiểu Uyển cô nương."

Tiểu Uyển trả lễ: "Hà công tử."

Hà Tước ở một bên nhìn hai người hữu lễ có thừa, âm thầm bĩu môi.

Lời vừa nói xong, không khí xoay quanh ba người bọn họ có chút tĩnh lặng giữa bầu không khí ồn ào náo nhiệt này.

Loáng thoáng nghe được vài tiếng nghị luận, mới đầu chỉ đơn giản là bình phẩm bọn họ, xem xem từ khi nào người ở đây lại có người như thế này, về sau càng ngày càng khó nghe.

"Ông nói xem, tiểu mỹ nhân kia không biết là con cái nhà ai nha, lớn lên thật xinh đẹp."

"Đúng đúng, thoạt nhìn rất dịu dàng."

"Hừ, các người đừng có mơ, người ta như vậy sẽ để ý đến các ngươi sao? Không mở mắt to nhìn một chút, bên cạnh người ta có ai kia kìa."

"Vị công tử kia không biết có phải người ở đây không nữa, sao tôi chưa gặp trước đây nhỉ?"

"Phải đó, các người đoán xem liệu hắn có phải là người ở đây không?"

"Một người tuấn lãng như vậy, tôi đây là lần đầu nhìn thấy đó."

"Phải phải, nếu được trở thành nương tử của hắn, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc, đời này của tôi nếu được như vậy, vậy coi như mãn nguyện rồi."

"Cô thật khéo nghĩ nha, bọn tôi cũng muốn trở thành nương tử của hắn a."

"Hừ, đám nữ nhi các người, chỉ biết tơ tưởng đến những chuyện như thế, hắn tuấn lãng thì như thế nào? Không nhìn xem bên cạnh hắn kia kìa, thế nhưng lại là loại người như vậy, ta khinh."

"Phải, mặt mày sáng sủa như thế, vậy mà dây dưa với hai người kia, tôi đoán không chừng tên này hẹn tiểu mỹ nhân của tôi rồi bất ngờ bị bắt gian tại trận, nữ nhân kia đúng là độc phụ mà."

"Ông nói cái gì đó, từ khi nào tiểu mỹ nhân kia đã là tiểu mỹ nhân của ông rồi?".

"Ai da các người nên nghe phần trọng điểm đi chứ."

"Nè nè, các người nói giỏi nhỉ? Sao lại nói lang quân của tôi như vậy, sao không phải là nữ nhân mặt ngọc kia dụ dỗ lang quân của tôi? Sao không nói nữ nhân bên cạnh kia chính là hợp sức với nàng ta cùng gài bẫy lang quân của tôi."

"Đúng đó, khoan đã, không đúng, lang quân của cô gì chứ, anh ta là của tôi, lang quân của tôi."

"Của cô? rồi còn của cô? thực nực cười, không thử nhìn lại bản thân có cái gương mặt gì, còn dám tơ tưởng, nghĩ hay nhỉ."

"Cô đây là có ý gì hả? Cô nói tôi xấu?".

"Đây là cô tự nói, tôi không có nói nha."

"Đám nữ nhân ngu ngốc các người, không bằng người khác liền đặt điều, tiểu mỹ nhân của tôi chỉ liếc sơ một cái liền biết là nhân phẩm không tồi, chỉ có đám các người ngu si, bị lừa bán đi còn vui vẻ chạy đi đếm tiền cho người ta."

"Này này, tôi đã nói tiểu mỹ nhân đó là của tôi, không phải của các người."

"Gì mà của mày, đã bảo là của tao chính là của tao."

"Mày... mày đây là ngứa mình đúng không hả? có muốn ông đây gãi ngứa cho mày ba ngày năm bữa khỏi xuống được giường hay không?".

"Gì hả? đánh nhau chứ gì, mày có giỏi thì nhào vô, tao đây đách sợ thằng nhải miệng còn hôi sữa như mày."

Chỉ trong phút chốc, từ tiếng bàn luận trở thành tiếng cãi vã, sau đó càng lớn, tiếp đó là xô xác, xung quanh bọn họ bỗng chốc trở nên hỗn loạn cả một khu không được xem là nhỏ gì.

Đám người ở phía xa xa đang vui chơi, nghe tiếng động đều tò mò bu quanh lại đây, làm cho chỗ này đã đông càng thêm đông.

Tiểu Uyển có chút đau đầu, nàng có từng nghĩ qua, đi cùng hai huynh muội này có khi nào sẽ có chút chuyện không? Chẳng hạn như... Bọn họ quá xuất chúng, nàng có trở thành đích ngắm của mọi người hay không?

Giờ thì hay rồi, chuyện tốt không linh chuyện xấu linh.

Hà Hiên bất giác nhíu mày, nhìn qua một vòng, mày nhíu càng chặt, hắn nói với tiểu muội cùng tiểu Uyển: "Quan binh tới, chúng ta nên đi thôi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro