Chương 6: Ngoài ý muốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có sự tán đồng, Hà Hiên nhanh chóng kéo người ra ngoài, hắn nắm lấy cổ tay tiểu Uyển, mà tay còn lại của nàng vẫn còn giữ lấy Hà Tước.

Xúc cảm truyền tới, làm cho trong lòng tiểu Uyển nhảy vọt, không nào bình tĩnh lại được.

Trên mặt không có cảm xúc gì, biểu tình lạnh nhạt, nàng ngước mắt lên, đập vào mắt là tấm lưng to lớn vững chãi mà kiên cố vững chắc của hắn. Lưng của hắn thật to lớn, thật cứng cáp, cho nàng cảm giác được che chở bảo bọc.

Hà Hiên ở phía trước bận rộn, trên môi luôn treo một câu : "Thật xin lỗi, làm phiền cho chúng tôi qua." Một tay cầm chặt lấy cổ tay tiểu Uyển nhưng vẫn không quên dùng lực đủ để kéo nàng đi, tay còn lại cũng không rãnh rang, liên tục tạo ra khoảng trống để đi.

Hà Tước ở phía sau vui vui vẻ vẻ nhìn hai cái tay ở cùng một chỗ kia, cười đến thật khoái trá nhưng phong độ tiểu thư được giữ vô cùng tốt, người ngoài nhìn vào chỉ thắc mắc chuyện gì có thể làm cho nàng ta vui vẻ đến thế.

Đám người quá đông, quan binh dù hay chuyện đi tới cũng phải mất cả lúc để có thể tiến vào bên trong dẹp loạn. Vừa vặn nhóm người Hà Hiên thoát ra được khỏi nơi đó.

Tìm một nơi hơi thưa người, lúc này Hà Hiên mới chậm rãi buông tay tiểu Uyển.

Hà Hiên: "Đã mạo phạm."

Tiểu Uyển lắc lắc đầu: "Cũng nhờ công tử mà tôi mới có thể ra bên ngoài được, là tôi phải cảm tạ công tử mới đúng."

Hà Tước không nhìn nổi nữa, nàng nhanh nhảu chen ngang: "Được rồi được rồi, nói thêm nữa là chẳng còn gì để chơi đâu."

Ba người lúc này tùy tiện đi dạo một chút, đợi đến giờ thì xem hoa đăng.

Nơi đây chỉ là trấn nhỏ, dù có điều kiện không tồi cũng không có cực phẩm gì. Dù có đi chăng nữa, đa phần cũng là bản sắc riêng của trấn nhỏ này thôi.

Nói là nơi thưa người cũng không phải, chỗ này so với chỗ gọi là đông đơn giản là có thể chậm rãi mà đi chuyển liên tục, còn nơi đông thì đi một bước dừng một bước.

Tiếng cười đùa vui vẻ, ai ai cũng treo trên môi một nụ cười. Tạm thời quên đi sự mệt nhọc khi phải mưu sinh, quên đi sự trôi nhanh của tuổi xuân, quên đi những tranh đấu đầy mưu toan, quên đi những tổn thương không thể nào lành hẳn. Họ quên đi hết thảy cũng hòa mình hết thảy, cảm nhận hiện tại, cảm nhận tình thân, cảm nhận tươi đẹp, cảm nhận những đều phước lành.

Thả hồn theo dòng sông được dạ chiếu bởi những đèn lồng đầy màu sắc sặc sỡ, tiếng cười đùa rơm rả, bầu không khí thanh thản nhẹ nhàng.

Đêm nay dường như chỉ có niềm vui, hạnh phúc, thỏa mãn mà không có chỗ cho những thứ xấu xa.

Hà Hiên bất giác liếc nhìn nơi khóe môi cong lên kia, cả người nàng gần như tỏa ra thứ ánh sáng mà bất giác làm cho người ta đắm chìm vào nó, mãi không dứt ra được.

Ánh mắt nàng như một vì sao, lấp lánh ánh sáng tỏa rực cả vùng trời, tràn ngập những điều vui thích, tận hưởng, cùng tốt đẹp.

Nàng là cầu mong mọi người đều luôn giữ trạng thái như thế.

Như nhận thấy ánh mắt kia, tiểu Uyển hơi nghiêng đầu nhìn hắn, như là hỏi có chuyện gì sao?

Hà Hiên tặng cho nàng một nụ cười

Tiểu Uyển: "..."

Ngươi cười cái gì chứ? cười lên đẹp như thế không cần quảng bá ta cũng biết rồi có được không? Tiểu Uyển thầm bĩu môi trong lòng, không có biểu hiện gì.

"Nhanh lên nhanh lên, sắp đến giờ thả hoa đăng rồi."

"A... sắp đến giờ kia à, chúng ta cũng nhanh lên thôi, còn phải giành được chỗ đẹp để xem nữa."

Bên tai là tiếng hối thúc nhanh chóng đi đến chỗ đã định để thả hoa đăng.

Hà Tước nghe thế liền đề nghị: "Chúng ta cũng nhanh đi nha."

Hà Hiên và tiểu Uyển đều đồng ý.

Bọn họ hòa cùng đám người đi đến nơi thả hoa đăng. Lúc này xa xa trên sông đã xuất hiện vài cái hoa đăng nho nhỏ như hiện như ẩn.

Mọi người xung quanh đều than thở một câu rồi nhanh chóng chạy nhanh đi, xô xô đẩy đẩy dòng người, tiểu Uyển không cẩn thận bị đẩy đi xém ngã.

Hà Hiên nhanh tay lẹ mắt, đưa tay ra bắt được nàng, tiểu Uyển liền dựa vào người Hà Hiên.

Ngước mặt lên mắt đối mắt, khoảng cách giữa hai người họ được kéo gần lại, tiểu Uyển gần như thấy rất rõ ràng hình bóng của bản thân mình trong đôi mắt Hà Hiên.

Có thứ gì đó đang len lỏi ở trong lòng.

Cảm xúc còn chưa bắt được thì cuộc xô đẩy lại tiếp tục diễn ra, tiểu Uyển hiện đang nửa đứng nửa dựa vào Hà Hiên, nàng chỉ cao đến vai hắn, thoạt nhìn cứ như nằm gọn ở trong lòng hắn vậy.

Cánh tay để ở eo nàng hơi siết, giữ nàng thật chặt tránh để té ngã, người ở hai bên chạy nhanh lướt qua bọn họ, đụng vào không ít, nhưng đều được Hà Hiên dùng thân mình che chắn.

Cứ như vậy mãi cũng không ổn, Hà Hiên dứt khoát duỗi tay ra một lần nữa nắm lấy cổ tay tiểu Uyển chạy đi.

Hành động bắt chợt này của hắn làm cho tiểu Uyển ngơ ra, nhanh chóng định thần lại, tiểu Uyển "a" lên một tiếng, vừa tìm kiếm vừa nói với Hà Hiên: "Còn tiểu Tước nữa."

Hà Hiên thầm giật mình trong lòng, hắn vậy mà lại quên mất tiểu muội muội.

Hà Tước nghe thấy tiếng của tiểu Uyển, nhìn Hà Hiên đang chuẩn bị xoay người tìm nàng, nàng lên tiếng chặn lại hành động đó của hắn : "Em đây em đây, ca cứ chạy ở phía trước đi, em đang nắm lấy tay áo của tiểu Uyển, sẽ luôn theo sau."

Hà Hiên không có dừng động tác lại, thấy Hà Tước quả thật đang nắm lấy tay áo tiểu Uyển cũng dần an tâm, tập trung rẻ đường để bọn họ đi.

Một phen chật vật, nơi cần đến cũng đã đến. Mặc dù đông người, nhưng bọn họ vẫn may mắn đứng được ở vị trí rất đẹp.

Cạnh bên dòng sông đều đầy kín người, những người đó vừa cầu nguyện vừa thả hoa đăng, nam có nữ có, già trẻ lớn bé đều có cả.

Hà Tước mở miệng than nhẹ một tiếng: "Chỉ mãi lo chạy nhanh, lại quên mất phải mua hoa đăng rồi."

Cuối cùng bọn họ chỉ ngắm qua đăng mà thôi.

Qua một lúc, số người dần dần thưa đi mọi người dần tản đi, tìm đến những hàng quán bên vệ đường tiếp tục vui chơi.

Hà Tước cũng không phải chưa từng xem thả hoa đăng, ở kinh độ thậm chí hoa đăng sa hoa hơn lộng lẫy hơn cũng có, nàng ta còn từng vào cung ngay dịp này, còn có thứ gì hiếm lạ đâu?

Chỉ là nơi đây thoạt nhìn dân dã hơn, cũng không có những thứ giả dối, tranh đoạt để được nổi bật, để được tiếng thơm.

Hà Tước đề nghị ghé ăn đặc sản nơi đây.

Tiểu Uyển có chút ngượng ngùng nói: "Tôi mặc dù ở đây, nhưng không có để ý gì nhiều, ngày thường chả mấy khi ra ngoài, nên cũng không biết nơi đây có đặc sản gì."

"Không sao, chúng ta cứ tìm món nào đó ăn cũng được. À chi bằng hỏi mọi người ở đây một chút?"

Tiểu Uyển gật gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro