Chương 10: Phượng hoàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đạt được thỏa thuận, tốc độ của Hà Hiên liền rất nhanh nhẹn. Không nói hai lời, sáng sớm ngày hôm sau liền bàn bạc thỏa đáng với hai vị phụ huynh.

Mọi chuyện hết thẩy đều suôn sẽ, Hà Hiên có ý định làm chuyện này càng sớm càng tốt, hai vị phụ huynh không có ý kiến. Dù sao tiểu Uyển cũng đã tới tuổi, năm nay hay năm sau đều được.

Tuy là nói vậy, nhưng phụ huynh nào không luyến tiếc con mình, Hà Hiên lại nói ra chổ khó của hắn, hai vị phụ huynh càng cảm thông cho hắn.

Lại nói tiếng tâm của vị Thân Vương này không người nào không biết, chỉ cần như hiện nay thôi là đủ hiểu hắn có bản sự lớn nhường nào.

Tin đồn không biết có ngoa hay không. Chỉ biết vị Thân Vương này vừa mới sinh đã vô cùng hiểu chuyện, khóc lóc cũng rất có phong độ, lên ba tháng thì bập bẹ bắt đầu biết nói. Sáu tháng đã nói chuyện sành sỏi, ba tuổi đã thuộc lòng được kinh thư, tám tuổi đã đậu học vị bắt đầu được trọng dụng. Mười bảy tuổi kế thừa Vương vị do hoàng đế đích thân phong thưởng.

Nói đến Vương vị, thật ra lão vương gia vẫn còn rất sung sức, cho dù tại vị thêm mấy chục năm nữa vẫn còn được. Nhưng lão vương gia có được nhi tử cực phẩm này, liền 'thuận lý thành chương' giao cho nhi tử, bản thân cùng lão vương phi du sông ngoạn thủy, hưởng lạc trần gian.

Vị Vương gia này làm người rất có cốt cách, người gặp người thích, hoa gặp hoa yêu. Còn có diện mạo ưu tú, tuấn lãng nhã nhặn, phong cách hành xử bình thản, gần như chuyện gì tới tay y đều được y dễ dàng hoàn thành.

Một người có tài có mạo có tiền có thế, đương nhiên sẽ trở thành người trong mộng của biết bao nhiêu thiếu nữ.

Mà giờ phút này, những thiếu nữ kia đều đã vỡ mộng, chỉ bởi vì tin đồn Thân Vương gia của Thân Vương phủ Hà Hiên sẽ thú thê.

Lão vương gia và lão vương phi đang rong chơi ở bên ngoài nghe thấy tin đồn, liền cấp tốc đưa thư hỏi xem thực hư như thế nào. Ai ngờ vừa mới viết xong phong thư, thì bên Hà Hiên đã cho người báo tin.

Lão vương gia đọc to ra tiếng cho lão bà ở bên cạnh nghe.

Lão vương phi hừ hừ ra tiếng: "Thằng nhóc đó thật được, có người trong lòng cũng không báo cho chúng ta một tiếng. "

Lão vương gia cười to: "Nó còn phải bận bịu thu thập cô nương gia người ta, không thấy Tước nhi có kể trong thư sao? Xem ra là một cô nương tốt. "

Lão vương phi liếc mắt nhìn lão:" Thằng nhóc nhà ông cũng là loại người 'mắt để trên đầu' đấy thôi. "

Lão vương gia đưa tay vuốt vuốt chòm râu ngắn dưới cằm: "Ta thật muốn ngay lặp tức gặp đứa con dâu này. "

Người con dâu này xem ra có chút bản sự. Tước nhi nói rằng nàng dung mạo thanh tú, tính tình rất tốt, là cô nương trong gia đình bình thường, nhưng hành xử rất được. Tuy vậy nhưng cầm kỳ thi họa không tinh cũng không thông, chỉ có thể cưỡng ép biết đôi chút, vậy mà Hiên nhi vừa gặp đã định là nàng.

Tước nhi có nói, thú nàng chỉ vì muốn ngăn chặn việc các thế lực bày mưu nhét người vào lòng Hiên nhi, nhưng thật sự sẽ như vậy sao? Với bản sự của Hiên nhi, nếu có thể nhét người vào được thì bây giờ nó có thể an nhàn thảnh thơi dẫn Tước nhi đi đây đi đó?

Còn cái gì mà tránh xa vũng nước đục ở kinh thành.

Hừ, con ông dù không giống lông cũng giống cánh. Còn muốn vài ba câu qua loa với ông? 

Chỉ là đứa nhỏ này dù có đôi chút giống ông, nhưng nếu nó đã muốn giấu đi, thì ông không thể nào nhìn ra được suy nghĩ của nó. Đứa nhỏ này chính là niềm tự hào của ông, niềm kiêu hãnh của ông.

Nhìn lão vương gia vừa cười vừa vuốt chòm râu cả người tỏa ra sự đắc ý, lão vương phi dường như đã quen bà phá vỡ khoảnh khắc chìm vào thế giới riêng của ông, hối thúc nhanh chóng trở về vương phủ chuẩn bị hôn lễ.

Hà Hiên báo tin về trong phủ để tiện chuẩn bị đầy đủ, hắn còn cho người đem một phần lễ riêng để bỏ vào của hồi môn cho tiểu Uyển, tất nhiên sính lễ sẽ không tính phần lễ này.

Hắn gần như xuất ra vũ bão, sắp xếp mọi thứ ổn thỏa đâu ra đấy, chỉ chờ phụ mẫu hắn trở về chuẩn bị hôn lễ là xong.

Ngay sau đó hắn, Hà Tước cùng một nhà tiểu Uyển gấp gáp lên đường tới kinh đô. Vì khoảng cách xa nên dứt khoát đem cả nhà lớn bé đến đấy cho tiện rước tân nương.

Dọc đường tin đồn càng lúc càng lớn, đủ loại cảm thán xuất hiện, oai oán có, chúc phúc có, ganh tị có, câm phẫn có...

Mà nhiều nhất chính là lời đồn đại về tiểu Uyển.

Tiểu Uyển nhớ rất rõ lời nói của vị thuyết thư trong một lần nghỉ tạm ở tiểu lâu kia. 

"Mọi người chắc đều biết Thân Vương chứ nhỉ?"

Xung quanh từ im lặng trở nên nhốn nháo, tất cả đều tỏ vẻ biết rõ.

Vị thuyết thư giơ tay ra hiệu tất cả im lặng: "Vậy cũng biết đến ngài ấy chuẩn bị thú thê?"

Xung quanh lại một lần nữa nhộn nhịp đáp lấy lời hắn.

Hắn tiếp tục ra hiệu giữ im lặng: "Được rồi, không để mọi người đợi lâu. Hôm nay lão Dư ta sẽ nói cho mọi người rõ ràng rành mạch câu chuyện của Thân Vương.

Nghe nói Thân Vương trong một lần đi du ngoạn cùng tiểu thư Hà Tước đã bắt gặp cô nương đó. Chính là cô nương kia không may đang gặp nguy hiểm, Thân Vương thấy nguy liền ra tay tương trợ, cứu được một mạng cho cô nương.

Cô nương gia hết lòng cảm tạ, hứa sẽ trả ơn, nhưng Thân Vương là người như thế nào chứ? ngài ấy cứu người vì lòng tốt, nào muốn nhận ơn.

Thế là cô nương gia cũng không nói gì nữa, nàng cảm tạ ân nhân của mình rồi rời đi.

Duyên phận dường như đã cột chặt họ lại với nhau. Sau ngày hôm đó gặp nàng ta, dù dung mạo chỉ dừng lại ở mức thanh tú, dù nàng là cô nương sống trong một gia đình bình thường, nhưng phong thái của nàng đã vượt qua mức bình thường ấy, sâu bên trong nàng là phẩm chất khuê cát cao quý, nó dường như là ông trời ban tặng cho nàng.

Hình ảnh của cô nương ấy cứ ăn sâu vào tâm trí của Thân Vương, không cách nào xóa đi được. Cho đến khi Thân Vương muốn cải biến tình cảnh này thì một lần nữa gặp lại nàng ta.

Vô tình vào một cửa tiệm ngọc lại có thể gặp lại lần nữa. Lần này Thân Vương rốt cuộc biết được cảm giác thật sự dành cho nàng chính là chân ái. Ngài ấy quyết định sẽ thú nàng làm thê.

Cô nương gia tất nhiên cũng nhận ra ngài, nàng ta đề nghị 'chỉ cần ngài thích, cứ việc lấy, mặc dù ngài không hiếm lạ gì những thứ này, nhưng cũng coi như là ta trả cho ngài một phần ân, phần còn lại khi nào có cơ hội, ta nhất định sẽ trả hết cho ngài. '

Thân Vương sau khi biết rõ lòng mình liền nương theo ý của nàng, từ từ tiếp cận cô nương gia. 

Mưa dần thấm đất, tim người là từ thịt từ máu nào phải sắt đá, huống chi Thân Vương là một người xuất sắc như vậy, nàng ấy cuối cùng đã động lòng.

Thật sự là đã lấy thân báo đáp. Từ một con gà được nuôi thành phượng hoàng. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro