Chương 11: Hồi gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã rất lâu rồi nước ta chưa có ngày nào vui vẻ như vậy. Mấy năm gần đây, hoàng gia khai thuốc súng, tranh đấu của hoàng đế với thái tử càng làm cho người dân ngao ngán. Bây giờ nghe thấy tin vui từ phủ Thân Vương, cứ như được dội một làn nước mùa xuân, ấm áp mà tươi mát, làm cho lòng người tràn ngập niềm hoan hỉ.

Nhớ ngày đó, khắp phố lớn ngõ nhỏ, người người đều chạy ra đường chờ xem tân lang đi đón tân nương.

Ngày hôm đó, những ai đã tận mắt chứng kiến đều tặc lưỡi than thở người hoàng gia thật không giống bình thường. Nghe nói của hồi môn cũng là Thân Vương đem tới một phần, một phần này lần lượt đi từ thành tây sang thành đông vẫn chưa dứt hết. Ai cũng biết đi từ thành tây sang thành đông phải mất hết nữa ngày, vậy là của hồi môn của tân nương tử người ta tốn hết một vòng vừa đi vừa về thành, từ sáng đã bắt đầu đưa đi, tới trời tối mới đem hết được.

Tiệc cũng sa hoa tráng lệ, chỉ còn kém mỗi hôn lễ của hoàng đế mà thôi. Phàm là những gì là điều lệ chưa đặt ra, Thân Vương phủ đều nghĩ cách để chen vào chổ trống ấy, làm cho nó vượt hẳn phân lệ của Thân Vương khiến cho không kẻ nào có thể bắt được nhược điểm.

Người làm được điều đó cũng chỉ có Thân Vương, mà người đầu tiên làm ra nó cũng chỉ mình Thân Vương.

Những tiểu thư khuê cát chưa gả, hay mấy tiểu cô nương gia thầm thương trộm nhớ ngài ấy đều vô cùng hâm mộ, nuối tiếc, luôn thầm gào khóc, than thân trách phận, tại sao người được Thân Vương để mắt đến không phải bản thân mà là nữ nhân kia.

Tân nương tử bây giờ đã được yên vị trong phòng hỉ, vẫn còn nghe được âm thanh huyên náo nhộn nhịp từ sảnh vọng vào.

Thân Vương luôn rất hữu lễ, xả giao tất nhiên không ít, vừa đưa được tân nương tử vào tân phòng, tân nương chỉ vừa ngồi trên giường ngay lập tức bị mấy quan khách hối thúc ra uống rượu hỉ.

Người người đều luyến tiếc hắn.

Mấy vị lớn tuổi chỉ tiếc nuối hắn không thể trở thành cháu rể con rể. Cùng lứa thì luyến tiếc không được làm người thân. Đủ mọi tầng lớp đều luyến tiếc hắn, dường như họ cảm thấy hắn nên là của chung để mọi người cùng san sẽ.

Như vậy, lòng ganh tị của bọn họ mới được an ủi.

Khai tiệc từ lúc chập tối, giờ đã là đầu giờ Hợi (21 giờ đến 23 giờ), Hà Hiên bước chân vững vàng đi vào tân phòng.

Mà từ khi vào được tân phòng, tiểu Uyển đã thả lỏng người ra, không còn cứng ngắt như lúc bái đường thành thân.

Nha hoàn đợi ở trước cửa nhanh chóng hành lễ, ma ma bên trong nghe tiếng trên mặt tươi cười càng sâu, đợi khi thấy thân ảnh của Hà Hiên xuất hiện, bà ta nhanh nhảu nói vài câu cát tường, rồi đưa gậy như ý để Hà Hiên nhấc khăn.

Một mảng màu đỏ chót được nhấc lên, tiểu Uyển nhìn thấy bàn tay trong trẻo nhưng đầy nam tính đang chậm rãi nhích từng tấc khăn ra khỏi đầu nàng. Giờ phút này thời gian trôi thật chậm, vô cùng im lặng, tiểu Uyển nghe được tiếng tim đập từ từ rồi từng chút một tăng dần theo tiến độ nhấc khăn của Hà Hiên.

Tân nương tử đầu đội mũ phượng, gương mặt đầy đặn khả ái, đôi môi phấn nộm đỏ mọng, hai mắt như thủy lưu linh động có hồn, như câu như dẫn người trước mặt làm cho Hà Hiên không rời được mắt.

Vừa liếc trộm xem thử, tiểu Uyên phát giác ra Hà Hiên cũng đang nhìn nàng, liền không dám nhìn loạn. Nhưng vẫn thấy được một chút bóng dáng của hắn.

Hắn bình thường là một bộ dáng bình đạm lạnh nhạt, toát ra nét nam tính vững chắc. Trong lúc làm việc mặc dù lời nói cử chỉ đều bình thản, nhưng mọi người vẫn sẽ thấy được một ít sự sắc sảo hoài hòa trong đó. Nếu nhìn hắn từ xa, chỉ cảm thấy hắn cao không với tới. Lúc tiếp chuyện cùng hắn lại thấy hắn thân thiện gần gũi, nhưng sự gần gũi này tựa như gần tựa như xa, làm cho người ta khó nắm bắt được. Lúc ngươi cho là hắn khó gần, ngay lập tức ngươi sẽ phát hiện ra hắn thật ra rất dễ gần. Khi ngươi cho rằng có lẽ ngươi tiếp cận được hắn thêm một chút, lại biết được vốn dĩ hiện tại mối quan hệ của ngươi với hắn đều y như lúc ban đầu.

Cho nên lão vương gia mới nói, người trải qua sự đời như ông, còn không thấu được hắn.

Hà Hiên nói đơn giản liền đơn giản, nói phức tạp liền phức tạp. Quan trọng là hắn cho ngươi thấy được hắn là người như thế nào. Nhưng cơ bản mà nói, những gì hắn biểu hiện ở bên ngoài đều là tính cách của hắn, bản chất của hắn. Thứ hắn giấu nhẹm đi, có chi chỉ là những suy nghĩ của bản thân.

Tiểu Uyển có đôi chút thấu hiểu, bởi vì nàng cũng giống hắn. Nhưng nàng chưa tới mức độ 'sâu không lường được như hắn'. Nàng vẫn có thể giấu nhẹm được ý nghĩ sâu thẳm của bản thân như hắn, nhưng không bằng hắn. Chính là nàng và hắn giống nhau, nhưng hắn hơn hẳn nàng.

Sự giống nhau này không hẳn là về tính cách. Nói chính xác hơn là từ suy luận. Nàng từng đọc qua rất nhiều sách mà những vị có cống hiến cho nước nhà, cho dù là phong cách sống hay là những thứ hoa cỏ kinh thi kia. Có vài vị rất tốt nhưng chỉ được một phần rất nhỏ. Duy chỉ có Hà Hiên là rất hợp ý nàng.

Những thứ câu hỏi đôi lúc nàng thắc mắc, đều được hắn giải đáp tất thảy, hắn đi trước nàng cũng đi trước mọi người. Từng câu từng chữ của hắn đều như hướng người xem tới một phương hướng nào đó, mà phương hướng kia chính là nơi mà hắn hướng tới cũng như muốn tạo ra nó.

Tiếng nói của ma ma vang lên làm cắt mạch suy nghĩ của tiểu Uyển, nàng ngước mắt lên lại chạm vào đôi mắt dịu dàng của Hà Hiên. Tiểu Uyển hơi ngẩn ngơ, mơ hồ theo lời của ma ma làm nốt phần còn lại.

Trong phòng chỉ còn lại hai người. Tiểu Uyển lúc này ngửi được hương rượu cực nồng trên người Hà Hiên, thoạt nhìn hắn vẫn như bình thường, nếu không có hương rượu, nàng cơ hồ không biết hắn đã từng chạm qua.

Tiểu Uyển nhíu mày, có chút ghét bỏ.

Một loạt biểu cảm đều lọt vào mắt Hà Hiên, hắn lên tiếng hỏi nàng: "Nàng muốn tắm rửa trước không?"

Tiểu Uyển gật đầu, chống người ngồi dậy, mũ phượng trên đầu khá nặng khiến nàng hơi lảo đảo. Hà Hiên kịp thời giữ vững tiểu Uyển, dìu nàng qua ngồi trước bàn trang điểm, tiện tay giúp nàng đỡ lấy mũ phượng, để nàng tháo gỡ xuống.

"Trước vẫn chưa nghĩ đến, chúng ta làm thế nào mà ngủ?"

Hà Hiên: "Cứ như bình thường mà ngủ. "

Ngủ thế quái gì? nàng là muốn hỏi hắn có thể tách giường ngủ riêng không.

Tay vẫn tiếp tục, khó khăn lắm mới tháo được mũ phượng, cần cổ được giải thoát, thoải mái không ít: "Ngài cứ ngủ trên giường, ta ra giường nhỏ ngủ là được. "

Cánh tay cầm mũ phượng hơi khựng rồi tự nhiên thả mũ phượng xuống bàn: "Đêm nay là tân hôn, sáng mai còn phải cho phụ vương cùng nương xem một chút. "

"Như vậy thì có liên quan gì tới việc ta ngủ ở giường nhỏ?"

Không lẽ hắn thật sự muốn làm loại chuyện đó?

"Sẽ bị người phát giác. "

Tiểu Uyển ngưng động tác tháo trang sức lại, xoay người đối mặt với Hà Hiên: "Ta không nghĩ giường kia sẽ dễ dàng để lại dấu vết như vậy. Nếu muốn ngụy tạo ngủ chung giường thì sáng mai ta lên nằm một chút sẽ có dấu vết. Giường kia không tới nỗi khi nằm sẽ trũng, khi không nằm sẽ phẳng chứ?"

Nếu chiếc giường đó thật sự khi nằm sẽ tạo ra dấu vết để nhận biết như thế, thì đã được đem đi từ lâu rồi. Thân Vương là ai kia chứ, có thể không mua nổi một chiếc giường sao? tại sao phải tự làm mình khổ, đi nằm một chiếc giường sắp sập?

Hà Hiên không nhanh không chậm nói: "Nhưng nàng nằm trên giường nhỏ không chắc không có dấu vết. "

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro