Chương 12: Chạm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chậm rãi ngã mình vào làn nước ấm, đêm khuya tĩnh lặng, nước trong hồ dù có ấm cũng rất nhanh đã nhiễm lạnh. Tiểu Uyển rùng mình, đứng dậy nhanh chóng lau khô người rồi mặc y phục vào.

Hà Hiên đã thay y phục ra nằm tựa vào thành giường đọc sách. Khi tiểu Uyển bước vào, Hà Hiên ngước lên nhìn nàng, tiện tay bỏ quyển sách xuống.

Hắn để chân xuống dưới bệ giường, chừa lối vào bên trong cho tiểu Uyển, ý bảo nàng nằm bên trong.

Tiểu Uyển không nói gì, theo ý Hà Hiên mà làm. Đợi nàng yên vị, Hà Hiên một lần nữa nằm xuống, phẩy tắt nến.

Nàng nhìn thấy thầm nghĩ, Thân Vương còn có một phen công phu nữa nha.

Hà Hiên nằm xuống, tiểu Uyển nhanh chóng đưa lưng về phía hắn. Chiếc giường này khá rộng, hai người nằm vẫn rất thoải mái. Tiểu Uyển vừa lạ giường, vừa có người ở bên cạnh, không quen thuộc nên không thể ngủ.

Suy nghĩ vẩn vơ, lại quay trở về chuyện lúc nãy hai người nói tới. Nàng vẫn không hiểu, chỉ nằm thôi thì có thể để lại dấu vết gì?

Mặc dù có thể sẽ bị vướng lấy y phục, sơ ý có thể sẽ gây thương tích. Nhưng hắn là ai? Thân Vương. Sơ sẩy là có thể lấy mạng người, bọn người hầu dưới trướng dù biết hắn là dạng chủ nhân dễ ở chung, nhưng người hoàng gia nào có làm theo lẽ thường. 

Cái mạng nhỏ quan trọng, bọn họ sẽ để điều nhỏ nhoi này làm liên lụy? Cho nên chuyện đó rất không có khả năng.

Nhưng nàng không muốn để người khác nhìn ra được bất cứ thứ gì. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Dù sao bây giờ nàng cũng yên vị nằm chung một giường với hắn, nên không so đo vấn đề này nữa.

Bất giác tiểu Uyển lại nghĩ tới lời đồn đại, từ 'gà biến thành phượng hoàng'. Dùng đầu gối để nghĩ cũng biết chuyện tốt này do chính Hà Hiên gây ra. 

Muốn người nghe tin sái cổ, tuyệt chiêu chỉ có một. Trong một câu nói, dùng ba phần thật bảy phần giả. Thật giả lẫn lộn, muốn tìm ra sự thật phải phí đến một phen tâm tư rồi.

Chuyện này cũng không có gì là đúng hay không đúng. Tin đồn như con dao hai lưỡi, không cẩn thận sẽ bị cắn lúc nào không hay. Hà Hiên không cần lựa thời cơ, cứ tùy thời mà dùng vẫn tạo kết quả y như hắn mong muốn.

Tin đồn đó vừa nhấn mạnh hắn thân là người có địa vị trên cao nhưng một mảnh si tình, nguyện chỉ thú mình tiểu Uyển, đồng thời cũng làm cho bà tánh có một con đường mới, cho họ biết dù không có thân phận địa vị gì, họ vẫn có thể như nàng đạt được điều mà họ muốn. Tiên quyết chính là phải ngay chính. Chỉ có như vậy họ mới có thể 'không thẹn với lòng, không thẹn với người'.

Tiếng hít thở đều đều vang vọng bên tai, từ khi nào mà tiểu Uyển suy nghĩ lung tung đã ngủ thiếp đi. 

Hai mắt đang nhắm của Hà Hiên mở bừng ra. Hắn nghiên người để mình đối diện với lưng của tiểu Uyển.

Nàng có một tấm lưng thật nhỏ bé. Hà Hiên nghĩ nghĩ, ánh mắt rơi vào vùng eo kia. Chiếc eo cũng khá nhỏ. Liếc xuống xíu nữa, qua một lớp y phục vẫn thấy rõ ràng đường cong đẫy đà ở bờ mông kia. Hà Hiên chợt thấy có chút nóng, rõ ràng ban nãy trời còn thoáng lạnh.

Ngay cả hơi thở của hắn cũng trở nên nóng hổi, hắn khe khẽ cau mày, chân dịch lên một xíu, vùng thịt đùi bên trong đột nhiên chạm phải phương vị kia của mình. Hà Hiên rõ ràng cảm nhận được hơi nóng từ đâu mà bốc ra, các ngón tay nắm thật chặt rồi thả lỏng.

Hà Hiên xoay người nằm ngửa trở lại, tay xoa huyệt thái dương, hắn như thế nào phản ứng kia chứ?

Bình ổn lại một chút, Hà Hiên nghiêng đầu một lần nữa nhìn tiểu Uyển. Nàng khi ngủ sẽ vén hết tóc lên trên gối nằm, lộ ra cái cổ nhẵn nhụi trắng trắng kia.

Chả biết có phải ma xui quỷ khiến hay không mà hắn giơ tay lên, khe khẽ chạm vào phần cổ ở phía sau của nàng để lộ ra bên ngoài. Xúc cảm truyền đến làm cho ngón tay của hắn giật giật. Vị huynh đệ ở dưới rất chi là tích cực, ngọ nguậy không ngừng. 

Hắn không dám chạm đến nàng nữa, chỉ sợ bản thân 'kiếm củi ba năm thiêu đốt một giờ'. Hà Hiên chưa bao giờ coi thường dục vọng của bản thân, mặc dù trước giờ hắn chưa phóng túng lần nào, cũng chưa thử qua ở phương diện đó.

Sử sách còn đó, những tác hại kia chưa bao giờ là chuyện nhỏ cả. Hắn không chỉ đơn giản là xây dựng cho bản thân, mặc dù không dám tự nhận là quân tử, nhưng hắn vẫn luôn cố hết sức để theo như quân tử mà làm.

Hà Hiên thu tay về, hai mắt ngắm nghiền, ép bản thân tỉnh táo lại. Ngọn lửa trong lòng dần nguôi ngoai. 

Đêm chợt tĩnh lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro