Chương 13: Biểu muội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm thức dậy, Hà Hiên an bài thỏa đáng cho sự tồn tại của việc 'một đêm xuân đáng giá ngàn vàng'  kia. Tiểu Uyển an tâm vệ sinh cá nhân, dùng qua loa bữa sáng, nối theo gót chân theo Hà Hiên tới đại sảnh.

Chén trà con dâu này của tiểu Uyển trước là dâng cho tổ phụ tổ mẫu, tiếp đó là phụ vương cùng nương*, cuối cùng là các vị có uy vọng đại diện cho gia tộc.

*Nương ở đây là mình dùng theo kiểu con trong nhà vương sẽ gọi vương phi là nương. Vì lúc đầu mình để tiểu Uyển gọi 'cha, mẹ' nên sẽ coi đây như là mỗi thân phận sẽ gọi khác nhau. Tương tự, tổ phụ tổ mẫu cũng vậy. Sẽ chia ra là dân thường, danh môn thế gia và hoàng tộc (dành cho các vị ở trong cung). Thân Vương thuộc hoàng tộc ở đây ý chỉ là có chảy dòng máu hoàng tộc chứ không phải là con của hoàng đế (cháu bên nội hoặc bên ngoại chẳng hạn), vì vậy vẫn tính Thân Vương phủ theo danh môn thế gia. 

Đã xem mảnh vải chứng minh sự trong trắng của thiếu nữ, mấy vị ở đây đều đã thành tinh thoáng nhìn là biết được đem qua có xảy ra việc kia hay không.

Tiểu Uyển không bận tâm mấy về vấn đề này, thật ra nàng có suy nghĩ qua, nhưng đã đạt được nhận thức chung với Hà Hiên. Dựa vào bản lãnh của hắn, nàng không sợ rằng bản thân sẽ nhận thiệt thòi gì. 

Hà Hiên tuy vẫn làm theo lệ để chứng minh cho sự trong trắng của nàng, nhưng người của hoàng tộc còn không phải sống trong đầm rồng hang hổ? há cố thể dẽ dàng như vậy? Hà Hiên thoạt nhìn không có chuyện gì, những việc này đều là một tay hắn bày ra, hắn đã không vội nàng cần gì phải vội.

Tiểu Uyển liền y theo đó mà tiến, việc gì cần làm thì cứ làm, nhìn ra được thì sao? bọn người đó có thể làm gì ngoài việc đưa người chen vào giữa nàng và Hà Hiên. Vốn dĩ chưa có cảm xúc gì, cho nên có người tới thì đó là việc của hắn, cùng nàng không quan hệ.

Buổi dâng trà này tương đối thuận lợi, mọi người đều rất nhiệt tình với tiểu Uyển. 

Làm con dâu của hoàng tộc, đều phải kính trà cho mấy vị ở cung cấm kia. Chuyện này cũng chả là gì, dù sao cũng không thân thiết gì mấy, bọn họ chắc sẽ nể mặt Hà Hiên mà không làm khó nàng.

Trò chuyện câu được câu không, lão vương phi cho tiểu Uyển quay trở về, bà cùng mọi người trong tộc bàn bạc chút việc, tới chiều thì ai về nhà nấy.

Ngày hôm nay, mặt trời vừa ló dạng, tiểu Uyển đã phải dậy rửa mặt chải đầu thay y phục Thân Vương phi tiến cung dâng trà.

Cấp bậc càng cao, lễ phục càng long trọng. Ngay ngày cử hành hôn lễ, hoàng đế đã sắc phong cho tiểu Uyển Nhất phẩm Cáo mệnh phu nhân. Hôm nay về công hay về tư, tiểu Uyển đều phải tiến cung một chuyến.

Trong cung đúng là làm cho người ta lóa mắt, đình đài lầu các, mỗi một thứ đều vô cùng tỉ mỉ, nghiêm trang kín cẩn, mỗi một cung nữ đều cung kín cẩn thận không dám sai sót. 

Mặc dù có đẹp đến mấy, cũng bị cái không khí trong cung làm cho chướng khí mù mịt. Sống trong lo lắng sợ sệt như vậy, còn có thể hưởng lạc được cái gì?

Mọi sự đều ổn thỏa. 

Ngày thứ ba lại mặt. Tiểu Uyển ăn bận chỉn chu lại thêm chút tùy ý. Một nhà của nàng nằm khá gần vương phủ. Lúc trước rước tân nương sở dĩ ở thành tây là vì hai vị phụ huynh của Hà Hiên bảo rằng 'con dâu của hoàng tộc phải làm cho hoành tráng', liền dứt khoát từ tây sang đông, một vòng gọn gẽ.

Sau ngày hôm đó, người nhà nàng liền chuyển tới viện gần vương phủ, để tiện cho hôm nay lại mặt.

Một bữa cơm trưa, gương mặt quen thuộc, nhưng nay thân phận đã khác.

Nữ nhi gả đi, như bát nước đổ ra ngoài. Dù biết là như vậy, nhưng bọn họ đã cực khổ sinh nàng, nuôi lớn nàng. Người dưng còn lâu ngày sinh tình, huống chi là thân sinh nữ nhi.

Ông Lê cùng Hà Hiên ra sảnh nói chuyện, bà Lê kéo tiểu Uyển hỏi vài thứ thầm kín, truyền thụ kinh nghiệm sinh sống ở nhà chồng, cuối cùng tâm sự cùng nàng, nói hết nổi lòng. Nhưng phần lớn vẫn là sợ nàng sống không dễ dàng, đều nói những việc nên lưu ý.

Thoáng cái đã chiều, nàng kéo tiểu Muội nói thêm một lúc. Thấy giờ giấc đã rất trễ, không kéo dài thêm được nữa, mới luyến tiếc chia tay người nhà theo Hà Hiên về phủ.

Bây giờ tiểu Uyển mới cảm thấy nàng thật sự đã gả đi chứ không phải chỉ thay đổi môi trường sống.

Vì viện này khá gần, nên Hà Hiên cùng tiểu Uyển chỉ đi bộ, không đem theo ai hết.

Xoa xoa đôi mắt đỏ ửng, tâm trạng lúc này của tiểu Uyển khó mà bình tĩnh được.

Hà Hiên đưa tay ra ngăn tay tiểu Uyển lại, nàng nhìn hắn, như hỏi hắn làm gì vậy. Hà Hiên nhìn đôi mắt vừa ửng hồng vừa ngập nước, xúc cảm từ tay nàng truyền đến tay hắn, làm cho hắn có chút mê man.

Định thần lại, tay nàng đã rút ra khỏi tay của hắn rồi, cũng không còn xoa mắt nữa. Hắn thu tay về, thả ra một câu: "Đừng xoa, sẽ không tốt cho mắt. "

Tiểu Uyển nhìn nhìn hắn, không nói gì.

Ngày thứ tư, khi nàng thức dậy, đã nghe tin. Hai vị phụ huynh mới của nàng tối qua đã tiếp tục chuyến đi của họ.

Kế hoạch muốn học hỏi để quản lí vương phủ đều tan theo mây khói. Dù sao lúc trước cả cái vương phủ này cũng chỉ có mỗi Hà Hiên và Hà Tước ở.

Còn hai vị tổ phụ tổ mẫu ấy à. Hai vị ấy muốn sống cuộc sống tự cung tự cấp, mua một cái sơn trang ở đấy rồi tự hưởng lạc.

Tính ra một nhà này thật không giống người thường chút nào. Hay là những người không thiếu bạc đều như thế nhỉ?

Hà Hiên hôm nay đi vào triều từ sớm, tân hôn hoàng đế cho nghỉ phép ba ngày. Tiểu Uyển đột nhiên muốn dạo quanh một vòng vương phủ. Lại cảm thấy vương phủ quá rộng, sợ rằng sẽ lạc mất, lỡ đi tới nơi hẻo lánh nào đó, không tìm thấy ai đem nàng trở lại, như vậy sẽ rất rắc rối.

Trước mắt là một hoa viên khá to, tiểu Uyển nghĩ nghĩ, có lẽ chỗ này đủ cho nàng đi đến mỏi mệt.

Chậm rãi nâng những bước chân đầu tiên, những phong cảnh hữu tình lần lượt lướt qua. Nào là cây cỏ hoa lá cành, nào là giả sơn thạch thủy.

Tiểu Uyển chọn một cái đình bát giác ở giữa hồ làm chỗ dừng chân. 

Ngồi nhìn đàn cá chép đủ loại màu sắc đang tung tăng quẩy đuôi đạp nước, cảm thấy có chút vui thích. Bây giờ tiểu Uyển hơi hối hận khi không đem theo người, nếu không chắc giờ bọn họ sẽ bày biện cho nàng vài món ăn vặt. Mấy loại trái cây ướp lạnh gì đó có vẻ thích hợp nhất. 

Đợt sau sẽ kêu người đem thêm một giường nhỏ ra nhỉ? Nằm đây đón gió thật sự rất thích.

Mãi mê chìm đắm trong suy nghĩ tiểu Uyển tựa như ngốc ngốc giống đàn cá dưới hồ, chỉ biết theo bản tính bơi tới nơi có người tìm cái ăn mà không biết có người đang đến bên cạnh.

Có âm thanh vang lên, tiểu Uyển giật mình hồi thần lại.

"Tham kiến vương phi". A Chu hạ người khụy gối hành lễ.

Tiểu Uyển gật đầu, không có nghĩ sẽ sai sử gì nàng ta.

Im lặng một lúc, nha hoàn kia vẫn chưa rời đi, tiểu Uyển nhìn nhìn nàng ta, quyết định lên tiếng hỏi: "Có chuyện gì sao?"

A Chu khó xử suy nghĩ một lúc, đành đánh bạo mở lời: "Tiểu thư của nô tỳ lúc nãy có đi tới chỗ nhà trúc nhỏ nghỉ trưa, lúc ra ngoài lan can ở trên tầng hai hóng mát có tựa vào lan can một chút, nào ngờ nhà trúc cũ kỹ không còn chắc chắn không cẩn thận bị ngã đến bất tĩnh. Lúc đó chỉ có tiểu thư và nô tỳ, nô tỳ bất đắt dĩ đành phải trở về tìm người tới. Nay gặp được vương phi, mong vương phi giúp đỡ. "

Tiểu Uyển nghe hết lời nàng ta nói, liền gọi thêm mấy người tới nhanh chóng đi cứu người.

Trên đường đi, tiểu Uyển tỉ mỉ hỏi một lần nữa. Nàng thấy hơi sợ hãi, Hà Tước với nàng coi như đã là khuê mật nay có thêm một tầng thân phận này nữa, nàng sao có thể không lo lắng đây?

Nhưng nghe nha hoàn kia tỉ mỉ nói ra nàng mới biết mình nhận nhầm người. Dù sao cứu 'một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ'. Người ta đã tìm đến nàng giúp đỡ, nàng có bản sự thì phải ra tay một phen. Huống chi, không tới lượt nàng động tay động chân.

Người mà nha hoàn kia nói tới, xét ra chính là biểu muội phu của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro