Chương 14: Gặp mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một rừng tử trúc bao phủ xung quanh làm cho nơi đây mát mẻ cứ như đang vào xuân vậy. Bước từng bước chân lướt qua từng lát gạch bên dưới, tai lắng nghe tiếng xào xạc tựa như theo điệu nhạc mê mẩn người đi. Dọc hai bên đường lỏm chỏm vài bụi hoa dại bắt mắt, như tô điểm cho nền xanh thuần túy. 

Căn nhà trúc này không quá lớn, có hai tầng lầu cư ngụ ở phía nam tính từ viện chính. Nhìn qua rất sạch sẽ  có lẽ luôn được quét dọn hằng ngày.

Tiểu Uyển chỉ mới thấy ngôi nhà ở phía xa, nho nhỏ hiện ra tận cuối con đường. Cư nhiên không nghĩ tới có người nhanh hơn nàng một bước chạy tới cứu người.

Người nọ khoát triều phục, lưng dài vai rộng nhìn từ phía sau đã thấy được tư thái oai vệ, xem ra là người không tầm thường. Nữ tử kia thân mình như cành liễu, yếu đuối rũ rượi, phất phơ trước gió, làm cho người ta sinh tâm yêu thương bảo bọc.

Nàng ấy quật cường cố gắng chống đỡ thân mình ngồi dậy nhưng vẫn không được, nam tử không đành lòng giơ tay ra ý muốn đỡ nàng. Nâng được một nửa không biết như thế nào mà nữ tử trượt ngã, kéo theo nam nhân phía sau ngã theo.

Tình huống mà tiểu Uyển nhìn thấy trước mắt chính là nam tử kia nằm ngửa dưới đất, nữ tử ngã vào lòng người bên dưới.

A Chu bên cạnh nàng hô to: "Tiểu thư. "

Tiểu Uyển nhìn A Chu rồi nhìn một màn nam nữ ôm ấp kia, nghĩ đến đám người nàng đem theo ở phía sau, đột nhiên có chút đau đầu.

Mặc dù là nữ chủ nhân mới của Thân Vương phủ, nhưng mà nàng còn chưa có bắt tay vào làm cái gì đâu nha, cũng chưa từng làm mấy loại tương tự như vậy.

Nam tử kia phản ứng lại hắn nhìn về phía tiểu Uyển, vì khá xa nàng không thể thấy được nam tử nọ có biểu cảm gì.

Nam tử nói với nữ tử gì đó, nữ tử gật đầu nam tử thuận thế đỡ nữ tử ngã trên đất, bản thân hắn ngồi dậy, lúc này mới vươn tay kéo nữ tử kia lên theo. Cả hai người đều đã đứng dậy, tiểu Uyển coi như đã nhìn rõ được diện mạo của đôi nam nữ kia.

Mà A Chu lúc này vừa vặn tiến tới bên cạnh nữ tử đó, nam tử nhường chổ để cho A Chu đỡ nàng ta đứng, bản thân hắn thì đi về phía tiểu Uyển.

Đám người sau lưng nàng nhanh chóng hành lễ với hắn. Hắn khoát khoát tay, ý bảo mọi người đứng lên.

Một tiếng vương gia vẫn còn đang vang vảng bên tai nàng, tiểu Uyển nghĩ nghĩ,  không phải hắn đang hầu triều sao? Sao bây giờ ở đây rồi? Cho dù có nhớ thương tiểu mỹ nhân kia như thế nào thì cũng phải đến chổ nào đó kín đáo... 

Không phải, bây giờ bọn họ chỉ mới thành thân vỏn vẹn được có bốn ngày, mà hắn lại chạy đi ôm ấp tình nhân? Còn cái gì mà 'thủ thân như ngọc', ta khinh bỉ.

Tiểu Uyển trong lòng bất bình, ngoài mặt cũng không có biểu hiện gì khác thường, một bộ dáng ta là người ngoài, các ngươi thích làm gì thì làm.

Hà Hiên đi tới bên cạnh nàng, giơ tay muốn vén lọn tóc mai đang bị mắc trên trâm cài xuống, tay vừa đưa gần tới gương mặt thì nàng dịch mặt đi một chút. Động tác Hà Hiên khựng lại, nhưng rồi hắn thấy nàng ngẫm nghĩ một chút sao đó đứng yên mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Hà Hiên thành công đem lọn tóc kia trở về vị trí vốn có của nó. Khóe môi hắn hơi mỉm cười nhưng nụ cười không tới đáy mắt. Hắn thấy rõ lúc mình đưa tay ra, nàng rõ ràng ghét bỏ hắn, nhưng vì bọn họ là phu thê lại ở trước mặt hạ nhân, nàng vẫn giữ mặt mũi cho hắn.

Ghét bỏ?

Hắn nhìn bản thân phủ đầy bụi đất, giơ tay phủi phủi bộ quần áo,  chẳng sạch sẽ thêm bao nhiêu, Hà Hiên dứt khoát dừng tay không chạm vào nữa.

Vì Hà Hiên đi về phía nàng không ngờ đứng chắn ngay tầm nhìn của nàng, ở vị trí này tiểu Uyển không thể nhìn thấy nữ tử khi nãy được. 

Nàng nghiên người để bản thân có thể thấy bóng dáng tiểu mỹ nhân kia, một bên hỏi thăm: "Đây là em họ đúng không? Không sao chứ? Vẫn là nên trở về nghỉ ngơi đi thôi."

Lúc Hà Hiên đi tới bên tiểu Uyển, thì cô em họ Cẩm Tường được A Chu cẩn thận dìu đi tới chổ nàng.

Cẩm Tường trên mặt toàn là áy náy nói với tiểu Uyển: "Thân Vương phi đừng hiểu lầm, em chỉ là vô tình gặp được ca, ca cũng chỉ đơn thuần có ý giúp em, không có ý gì khác đâu."

Tiểu Uyển nhìn gương mặt tràn đầy ý tứ xin lỗi kia, nàng cười nhiệt tình: "Ừ, em họ bị thương cũng đã lâu đi, vẫn là trở về đi thôi. Chúng ta cũng trở về, em là khách nào có thể để cho em như vậy được? Việc này là tôi không chu toàn, nếu biết em tới nơi đây nhất định phải sửa sang chổ này một phen mới đúng. Như vậy sẽ không xảy ra chuyện này làm liên lụy đến em. "

Cẩm Tường trên mặt luôn là tự trách cùng tự trách, liên tục xin lỗi tiểu Uyển, nhưng đáy mắt nàng ta lóe lên tia sáng. Vừa vặn nàng bắt gặp được.

Nàng ta nhìn người trước mắt mặt một điệu bộ vô cùng săn sóc mình, rồi ngẫm nghĩ những lời nói vừa rồi của tiểu Uyển. Xem ra cũng không phải tiểu bạch kiểm gì. Lời nói vừa nãy còn không phải ngầm ám chỉ nàng không có chuyện gì làm, rãnh rỗi chạy tới cái chổ khỉ ho cò gáy này, tự tìm phiền toái? Hay là vì muốn được gặp anh họ mà không ngại tìm phiền toái? Còn luôn tiện nói nàng ta là khách, là bảo nàng ta không nên xen vào phu thê bọn họ?

Tiểu Uyển mà biết được suy nghĩ hiện giờ của Cẩm Tường lập tức sẽ kêu oan uổng. Có trời đất chứng giám, nàng thật sự thuần túy khi nói những lời đó, nàng dùng nó đều theo nghĩa đen đều là ý trên mặt chữ.

Nhưng khi nàng bắt gặp một vết lóe sáng dưới đáy mắt kia, cảm thấy kỳ quái,  lại một phen đánh giá lại vị tiểu mỹ nhân này. 

Trong lòng trở nên nguội lạnh.

Ba người bọn họ một hàng dẫn đầu quay trở về, Hà Hiên đi ở giữa.  Nhìn sự lựa chọn đứng bên cạnh Hà Hiên chứ không thèm đứng bên cạnh nàng, nàng liền hiểu rằng có lẽ bản thân suy nghĩ đơn thuần rồi.

Tiểu Uyển hơi liếc mắt quan sát Hà Hiên, hắn vẫn như bình thường. Lại nhìn tới tiểu mỹ nhân, sau đó ngẫm nghĩ lại toàn bộ cuộc đối thoại giữa mình và tiểu mỹ nhân, lúc này mới phát giác ra.

Từng lời nói cử chỉ cả biểu cảm trên gương mặt kia, đều có vẻ rất có thành ý xin lỗi cùng tự trách nhưng hình như rất không chân thật, còn có mấy lời ám chỉ kia nữa tỉ mỉ mà xét toàn là những lời nói dẫn lối cho nàng theo sau.

Bước chân hơi dừng,  tiểu Uyển nhìn theo bóng lưng một nam một nữ kia, Hà Hiên quay đầu nhìn nàng, mà nàng thì nhìn tiểu mỹ nhân. Tiếp đó nàng cứ như bình thường, chân tiếp tục bước. Nếu lúc nãy nàng chỉ là nghi ngờ, vì nàng chỉ nhớ lại, không chắc là chính xác được. Nhưng khi tiểu mỹ nhân kia quay lại nhìn nàng, nàng nhìn ra được bản thân đã đoán đúng.

Nếu nàng không nói những lời kia, có lẽ người ta sẽ một  phen thân thiết với nàng, nhưng khi nãy người ta đã giảng giải lời nói của nàng theo một hướng khác. Chắc cũng biết không thể theo kế hoạch ban đầu, vậy cũng tốt 'mắt không thấy tâm không phiền'. Ở bên một người giả dối với mình, người ta không mệt nhưng nàng mệt a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro