Chương 15: Cạm bẫy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cẩm Tường được đưa về viện mà nàng ta ở tạm trong vương phủ, tiểu Uyển bày bộ dáng chào hàng chuyên môn của mình, nở nụ cười chuyên dụng dành cho khách hàng, nói vài ba câu dặn dò chăm sóc tốt thân mình cũng dặn dò mấy nha hoàn phải chăm sóc chu đáo cẩn thận. Sau đó tiễn người về dinh.

Tiểu Uyển lê thân xác vào phòng, rót một chén trà uống cho nhuận cổ họng. Lần sau chắc phải xem xét tới việc đem theo một người bên cạnh quá.

Hà Hiên cũng ngồi vào bàn, hắn rót cho mình một chén trà, nhưng không uống vội mà nói chuyện với tiểu Uyển: "Chuyện lúc nãy chỉ là ngoài ý muốn."

Tiểu Uyển nghe thấy lời hắn nói, lúc này mới nhìn hắn, muốn nói gì đó nhưng ngẫm nghĩ đôi chút vẫn là im lặng không nói.

Hà Hiên tiếp: "Hôm nay mặc dù ta được gọi hầu triều, nhưng hoàng thượng vẫn nghĩ ta còn đang trong thời gian tân hôn liền cho ta về sớm, cũng không có chuyện gì nhiều. Không nghĩ tới lại gặp được Cẩm Tường biểu muội, lúc đó em ấy còn bị ngã không thể tự mình đứng dậy, tôi mới tiện thể đỡ em ấy. Sau đó em ấy không cẩn thận liền ngã, tiếp đến thì như nàng đã thấy. "

Tiểu Uyển im lặng giây lát mới tiếp lời Hà Hiên: "Thật ra ngài không cần phải nói với tôi những thứ này đâu, dù sao chuyện của riêng ngài vẫn để ngài giải quyết thì hơn, tôi sẽ không xen vào. "

Hà Hiên lắc lư chén trà trong tay rồi đưa lên uống cạn, sau đó hắn nói: "Chúng ta là phu thê, tôi nghĩ vẫn nên phải có trách nhiệm với nàng. "

Tiểu Uyển khó hiểu nhìn hắn. Mối quan hệ giữa nàng và hắn từ khi nào thân thiết tới nỗi nói ra những chuyện này luôn rồi?

"Ngài cũng biết đấy, chúng ta đâu như người khác, đôi bên cùng có lợi mà thôi. Ngài không cần gượng ép bản thân đâu. "

"Ta không gượng ép. "

"..."

Được rồi, tùy ngài vậy. Nói thì nghe thôi, cũng chả có việc gì.

Tiểu Uyển cho người đem vài đĩa trái cây ướp lạnh tới, ngồi ăn cho đỡ thèm thuận tiện giải khát. Thời tiết càng ngày càng không tốt, chuyện đi dạo vương phủ có lẽ hoãn lại thì hơn.

Hà Hiên đứng dậy đi tắm rửa thay y phục thường ngày ra, một lần nữa ngồi xuống bồi tiểu Uyển ăn hoa quả. 

Nàng nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn nên nói ra chút ý nghĩ của bản thân với hắn.

"Thật ra Cẩm Tường cũng rất tốt, nếu ngài với nàng là có ý thì không cần quan tâm tới tôi đâu, chỉ là không được để nàng ở trong phủ, chuyện còn lại thì sao cũng được. "

Hắn nhìn nàng, đôi mắt của hắn đen láy làm cho nàng cảm thấy có chút nguy hiểm.

Nàng đã làm gì sai sao? 

Suy xét lại một lượt vẫn không thấy có gì kỳ lạ. Tiểu Uyển liếc nhìn Hà Hiên, biểu cảm không khác gì lúc bình thường nhưng sao nàng lại cảm thấy hắn có vẻ như không được vui nhỉ?

Nàng mặc kệ, hắn không nói thì nàng cứ coi như không biết dù nàng thật ra chẳng biết gì, cũng chẳng muốn biết. Tiểu Uyển không buồn đếm xỉa tới nữa, quẳng chuyện này ra sau đầu không thèm nghĩ tới.

Mà Hà Hiên thì thật sự cảm thấy buồn bực, sao nàng cứ muốn ghép hắn và em họ chung một chỗ thế chứ? Nếu hắn thật thích thì đã thú em ấy rồi, còn cần làm chuyện lòng vòng như vậy?

Tạm gác chuyện của Hà Hiên và Cẩm Tường qua một bên, tiểu Uyển bây giờ phải đối mặt với một chuyện khá đau đầu. 

Trong cung gửi thiếp tới cho mời nàng và hắn dự thọ yến của hoàng thượng.

Tiểu Uyển vì để chuẩn bị cho thọ yến này mà phải một phen hai bận khổ luyện phong thái Thân Vương phi để không làm hổ thẹn Thân Vương phủ.

Thời gian thấm thoát thôi đưa, ngày thọ yến cũng đã tới.

Tính ra mấy vị khâm thiên giám* rất tích cực cần mẫn , ngày hôm nay quả không tệ. Trong cái thời tiết càng có xu thế xấu đi như thế này mà ngày thọ yến phá lệ tốt đẹp trong trẻo, điều này làm cho tiểu Uyển cảm thấy vô cùng dễ chịu.

*Khâm thiên giám: chỉ mấy vị xem thiên tượng, thời tiết chọn ngày lành tháng tốt trong cung.

Một lần nữa tiến vào hoàng cung, nhưng lần này không giống như lần trước. Lần trước đi vào tiểu Uyển cảm nhận rất rõ bầu không khí nghiêm nghị khắc nghiệt trong cung, nhưng lần này là sự nhộn nhịp, thả lỏng hơn rất nhiều so với trước kia. Thêm nữa lần này thọ yến là tổ chức ban đêm, có vài phần tùy ý hơn.

Nàng lúc đầu học tập lễ nghi cũng có ý nghĩ quyết tâm đạt được phong thái của người hoàng tộc.  Nhưng trời sinh tính tình lười biếng, ban đầu hừng hực quyết tâm, có điều vài ngày sau nàng đã bị cái sự cực khổ khắc nghiệt cùng đủ thứ điều lệ đánh cho tan nát cõi lòng. 

Tiểu Uyển sâu sắc nghĩ, vẫn là cái giường thân yêu tốt nhất.

Dù là vậy, nhưng bản thân nàng lại có thể tự tạo ra cho mình một phong thái riêng. 

Bước chân xuống xe ngựa, lại tiếp tục theo kiệu đi vào bên trong, cách một khoảng nhất định tiểu Uyển mới được người dìu đến chỗ tổ chức thọ yến.

Thọ yến của hoàng đế được bày biện vừa đơn giản nhưng không kém phần long trọng. Mỗi một chỗ nhìn dường như bình thường nhưng chất liệu lại là thượng thừa. Dù sao nam nhân vẫn thích giản lược không phải sao? Đâu giống như nữ nhân, trang hoàng rườm rà phức tạp.

Thời nay điều lệ không quá nghiêm khắc với nữ tử, trong những yến tiệc lớn như thế này đều bày biện chỗ ngồi chung với nhau là điều bình thường. Nam tả nữ hữu, dựa theo thân phận mà xếp từ trên xuống

Tiểu Uyển dựa theo phân bố mà ngồi vào vị trí của mình, đưa mắt nhìn sang bên phía nam tử, nàng thấy ngay thân ảnh của Hà Hiên. Nàng với hắn vậy mà ngồi ngang một hàng.

Tiểu Uyển thu hồi tầm mắt, nói năng trò chuyện cùng Hà Tước bên cạnh.

Mấy vị phu nhân tiểu thư dòng chính gần tiểu Uyển đều như có như không phóng tầm mắt lên người nàng. Làm cho bọn họ thất vọng là nàng không có làm ra những chuyện mất mặt như bọn họ mong muốn.

Tiếng hô thu hút sự chú ý của mọi người. Lúc này, tất cả đều đồng loạt rời khỏi ghế ngồi, hành đại lễ với những người đang tới.

"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. "

Hoàng thượng cho mọi người bình thân, lúc này mới đến lượt hoàng hậu.

"Hoàng hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế. "

Hoàng hậu cho mọi người miễn lễ, tiếp đó là tới thái tử.

"Tham kiến thái tử điện hạ. "

Thái tử cho mọi người đứng dậy, lúc này mọi người mới một lần nữa vào chỗ ngồi của mình.

Yến tiệc khai mở, hoàng đế ngồi với các triều thần trò chuyện xem diễn một lúc liền tiến đến phần mục nhận lễ mừng thọ. Hiện nay chỉ có mỗi thái tử là con ông, mà thế cục đã định không chung đường đương nhiên hoàng đế sẽ chọn một triều thần để khen tặng. Thái tử hiếm có một lần không làm hoàng đế tức giận mà để ông yên ổn dự tiệc.

Sau khi tiết mục lễ mừng thọ qua đi, hoàng đế nói vài câu cũng không ngồi ở lại nữa mà quay về tẩm điện nghỉ ngơi, còn kéo hoàng hậu theo bồi ông. Thái tử cũng không ở lại lâu, viện một cái cớ rồi rời đi.

Không còn mấy vị kia nữa, bầu không khí lúc này mới coi như được thả lỏng. Mặc dù hai phe phái của hoàng đế và thái tử đang đối chọi gay gắt, nhưng khi dự buổi mừng thọ này không hiểu tại sao lại vô cùng ăn ý mà tạm thời gác qua cuộc chiến để chung sống hòa bình.

Tiểu Uyển cũng nhìn ra sự hòa thuận kỳ quái đó,  không khỏi có chút suy nghĩ vẫn vơ. Có khi nào là từ ảnh hưởng hôn sự giữa nàng và Hà Hiên không?

Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu đã bị cho ra rìa. Nàng vẫn là đừng nên suy nghĩ mấy thứ viễn vong này thì tốt hơn.

Chăm chỉ thưởng thức mấy món ăn ở đây, tiểu Uyển ăn rồi lại ăn no đến cả thở cũng không nổi, mệt mỏi hít hà từng hơi để thở. Nàng tự mắng thầm mình ở trong lòng, đúng là tham thì thâm mà.

Nói với Hà Tước một tiếng, tiểu Uyển rời khỏi thọ yến tìm một nơi gần đó đi dạo một chút cho tiêu thực, cũng hít thở một chút. Nơi kia quá đông người, ở lâu cảm giác có chút ngộp.

Tiểu Uyển cũng không dám đi quá xa dù sao nơi này có rất nhiều người, lỡ không cẩn thận bị người ta dàn xếp gì gì đó, nàng có mạng để trở về sao?

Không phải xem trọng bản thân gì, nhưng nàng luôn hiểu rõ sức hút của phu quân nàng. Nàng được gả cho hắn, số người ngưỡng mộ không có nhiêu mà số người ghen tị thì đếm không xuể. Nàng vẫn muốn bảo tồn cái mạng nhỏ a.

Nhưng càng không muốn nó tới thì nó lại tới. Đúng với cái câu người ta hay nói 'tốt không linh xấu lại linh'. Tiểu Uyển giờ phút này chỉ muốn cấp tốc tán thật mạnh vào cái đầu của nàng, toàn linh những thứ chẳng có gì tốt đẹp.

Nàng đang đi dạo rất chi là thanh thản thoải mái thì bị một người túm cổ từ phía sau, còn vòng một tay ra trước che đi hai mắt nàng. Hắn rất cứng rắn không chút nương tay, nàng có thể dễ dàng cảm nhận được hơi thở của hắn đang phả vào bên má nàng.

"Ngươi nếu như mà phát ra tiếng thì không cần phải trở về nữa. Ngoan ngoãn đừng có giở thối khôn vặt nếu không tin thì cứ thử, hiểu rồi chứ?"

Tiểu Uyển ngoan ngoãn gật đầu. Nam tử kia kéo mạnh nàng đi vào phía sau mấy hòn giả sơn. Trời tối người vắng, vị trí mà hắn chọn vô cùng kín đáo nhưng vẫn đủ rộng rãi để hai người bọn họ đứng.

Nam tử đẩy mạnh tiểu Uyển, đè ép nàng tựa lưng vào giả sơn nương theo tia sáng yếu ớt từ ánh trăng mà quan sát người trước mặt.

Hai tay một vòng qua cổ một đặt ở mắt đã chuyển sang đè hai vai ép nàng dựa vào giả sơn làm cho nàng bị đau mà nhăn mày, cắn chặt môi dưới không cho phát ra tiếng.

Hai mắt từ từ hé mở, nhìn gương mặt cách nàng chưa tới một bàn tay kia làm cho nàng có chút khó tin.

Thái tử?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro