Chương 16: Cạm bẫy 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là thái tử? Hắn đang làm cái gì vậy?

Tiểu Uyển rất yêu bản thân, nhưng nàng biết nàng không phải là thiên hương quốc sắc gì, nói thái tử vì si mê nàng mà kéo nàng vào chỗ không người vụng trộm. Có quỷ mới tin.

Nàng vừa gấp vừa sợ, vừa hoài nghi vừa kiêng kỵ nhìn thái tử.

Thái tử không làm gì khác, hắn tựa hồ đang tỉ mỉ đánh giá tiểu Uyển. Sau đó không mặn không nhạt nói một câu: "Lớn lên xấu như vậy, đầu óc của tiểu tử kia chứa đậu phụ hay sao? Chọn ai không chọn lại đi chọn một đứa như ngươi. "

Trong đầu tiểu Uyển đầy vạch đen. 

Xấu? vậy mà nói nàng xấu. Nàng là khả ái là đáng yêu là dễ thương có biết không hả?

Tiểu Uyển bỏ đi những thứ sợ hãi kia, thay vào đó là một bụng lửa hừng hực trong lòng. Nàng thấy rõ ràng, trong mắt hắn là ghét bỏ.

Vậy mà còn ghét bỏ nàng kia đấy!

Tiểu Uyển bày ra biểu tình lạnh tanh: "Chuyện này là của riêng bọn thần, không dám nhọc lòng thái tử điện hạ. "

Thái tử nhướng mày, một tay đưa lên vỗ vỗ vào mặt nàng: "Lá gan lớn lên rồi đấy, lúc nãy cả người còn cứng đờ ra, bây giờ ngược lại còn dám nói chuyện. "

Tiểu Uyển nhíu mày, ghét bỏ bàn tay của hắn. Không biết tay hắn đã cầm qua thứ gì, còn chạm vào mặt nàng, bẩn chết đi được.

Thái tử nhếch khóe môi lên, tay nâng cầm nàng đưa qua trái rồi lại qua phải: "Xem ra là dùng thủ đoạn nhỉ? Có chút tư vị đấy. "

Tiểu Uyển đen mặt, cái tên này sao lại đáng ghét thế không biết. Vẫn là Hà Hiên thuận mắt.

Nhìn thấy tiểu Uyển không chú tâm, thái tử dùng sức lên cằm làm cho nàng cảm thấy đau, nàng khẽ kêu lên tiếng.

"Ở trước mặt bản thái tử mà còn có thời gian suy nghĩ đến chuyện khác? Xem ra bản thái tử phải cho ngươi nếm chút mùi vị thì ngươi mới biết lợi hại. "

Thái tử vừa nói, ánh mắt của hắn vừa tối vừa nham hiểm. Tiểu Uyển cảm thấy hắn nói được nhất định sẽ làm được. Nàng thầm nghĩ, người này thật nguy hiểm cả người đều tỏa ra khí tức hắc ám.

Trong đầu cố gắng tìm ra đường sống :"Ngài còn không cho tôi biết nên làm gì, từ đâu bước ra rồi kéo tôi vào đây nói tôi như thế này như thế nọ. Tôi đã đắc tội ngài sao? Sao tôi không nhớ rằng trước đây có từng gặp qua ngài?"

Thái tử: "Miệng lưỡi dùng rất trôi chảy, xem ra là dùng cái miệng này thu tâm tư Hà Hiên rồi. "

Tiểu Uyển mơ hồ, hay là hắn với Hà Hiên có tư thù? Không phải nên dùng Hà Hiên để thu tóm quyền lực hay sao? Nàng còn có thể nghĩ ra được chuyện này, không lẽ thái tử không nghĩ ra được?

Thái tử một người đánh ngã cả bầy thế kia, không giống là người không nghĩ ra chuyện đơn giản này.

Nàng cảm thấy mình nên giở thối khôn vặt ra vẫn tốt hơn: "Ngài đây là muốn dùng tôi lôi kéo phu quân đi. "

Thái tử híp mắt lại nhìn nàng, đôi con ngươi âm trầm nham hiểm.

Tiểu Uyển run rẩy ở trong lòng, ngoài mặt vẫn cố gắng trấn tĩnh nói: "Nếu đúng là vậy thì thật khó hiểu. Không phải ngài nên đối xử nhiệt tình với tôi mới đúng hay sao?"

Thái tử cười hắc ra một hơi, hắn nói với giọng điệu đùa giỡn: "À. Thật ra lôi kéo cũng không nhất thiết phải nhiệt tình, đúng không? Nhưng ngươi lại làm cho ta thấy rất hứng thú đó. "

Giọng nói vừa chậm rãi vừa âm trầm: "Còn bàn điều kiện với bản thái tử nữa chứ. "

Tiểu Uyển nuốt một ngụm nước bọt.

Thôi xong. Nàng đã cố kéo hắn theo cái hướng nghĩ tích cực chút, nhưng người ta căn bản không thể theo đường nàng vạch ra. Người ta là có sẵn đường của mình rồi.

Chuyến này của nàng không biết có còn toàn mạng trở ra hay không nữa.

Hà Hiên, ngài mau xuất hiện đi chứ. Chậm một chút nữa thì chúng ta sẽ là người của hai thế giới mất.

Một viên đá không biết từ hướng nào đi ngang qua khoảng trống ở giữa mặt của hai người. Thái tử nhíu mày, cả gương mặt như chìm sâu vào bóng tối. Hắn vẫn giữ duy trì tư thế cũ chỉ nghiêng đầu nhìn về phương hướng viên đá bay tới.

Thái tử thấy được bóng người.

Tiểu Uyển lấy lại tinh thần, quay đầu, vừa vặn nhìn thấy người tới là ai. Trong lòng âm thầm nhảy nhót, cuối cùng cũng thoát rồi, bảo toàn được cái mạng nhỏ rồi.

Hà Hiên không nhanh không chậm đi tới chỗ thái tử đang đứng. Thái tử buông tiểu Uyển ra, thả tự do cho nàng.

Nàng nhanh chân bước về phía Hà Hiên, hắn nhìn quanh nàng một lượt: "Không có chuyện gì chứ?"

Tiểu Uyển lắc đầu, tỏ vẻ không có việc gì.

Hà Hiên lúc này mới nhìn thái tử nói: "Không biết thái tử điện hạ cũng ở đây, thất lễ rồi. "

Thái tử nở một nụ cười mỉa: "Bản thái tử đi dạo, gặp được Thân Vương phi lạc đường, đang tính dẫn cô ta ra ngoài tìm ngươi đấy. "

Hà Hiên vội vàng chấp tay tạ lễ: "Đã làm phiền thái tử, thần xin cảm tạ thái tử đã giúp đỡ. "

Hai tay khoanh trước ngực, tựa người vào tảng đá lúc nãy tiểu Uyển đã dựa vào, bày ra một tư thái lười biếng: "Không cần. Chỉ là... vương phi này của ngươi rất có tư vị. "

Hà Hiên cụp mi mắt, đôi ngươi thâm trầm. Hắn lại nói thêm vài lời sáo rỗng rồi đưa người trở về thọ yến.

Một lần nữa ngồi vào bàn, nhìn thấy Hà Tước không yên lòng, cứ muốn nói rồi lại thôi. Tiểu Uyển đành phải cười cười, cho nàng ta một ánh mắt để nàng ta an tâm.

Dù sao nơi này đông người, không tiện nói chuyện.

Bữa chính dùng xong trên bàn đã được dọn sạch, tốp năm tốp ba cung nữ đang dâng lên các món tráng miệng cho khách dùng.

Đúng lúc này có một cung nữ không cẩn thận làm đổ đĩa trái cây đã cắt khối sẵn lên người tiểu Uyển, làm cho y phục nàng nhiễm bẩn cả một vùng.

Cung nữ kia hoảng sợ, lập tức quỳ gối liên tục xin lỗi cùng xin tha tội.

Tiểu Uyển cảm thấy việc này không có gì to tát, nên tha cho cung nữ kia, sai người đi lấy y phục mới ra thay rồi nhờ một cung nữ dẫn đường tới phòng thay đồ.

Dọc đường đi, nàng có điều suy nghĩ. Cảm thấy mọi chuyện có gì đó mờ ám. Tại sao khéo như vậy lại va phải nàng, trong cung không phải như ở bên ngoài, chỉ một việc nhỏ như vậy thôi cũng đủ lấy đầu rồi.

Đã có chủ kiến, tiểu Uyển ngay lập tức dừng bước chân: "À, tôi làm rơi đồ mất rồi, để tôi trở lại lấy cái đã cô cứ ở đây chờ tôi một chút. "

Tiểu cung nữ cung kính đáp lời tiểu Uyển: "Cũng gần tới rồi, hay là Thân Vương phi cứ đi vào thay y phục, nô tỳ sẽ đi tìm vật đã đánh rơi giúp Thân Vương phi. "

Nàng nhìn cung nữ kia càng thêm chắc chắn cô ta có vấn đề. Vẫn nên trở lại thôi.

Nàng cười cười: "Vật này rất quan trọng là phu quân tặng cho tôi, vẫn là để tôi đi nhặt lại thì hơn. Cô cũng thấy đó, có được phu quân như vậy không dễ dàng gì tôi cần phải cố gắng gìn giữ, có đúng không?"

Nói xong, tiểu Uyển xoay người định rời đi nào ngờ cung nữ kia tiến tới, hạ thủ với nàng. Ngắm ngay gáy của nàng mà ra tay. Trước khi ngất đi, tiểu Uyển quay đầu lại cố gắng nhớ kỹ dung mạo của cung nữ đó.

Hai mắt tối sầm, một mảng đen kịt dần bao lấy tiểu Uyển.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro