Chương 17: Cạm bẫy 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Uyển tỉnh lại. Lần này thế nhưng được ở một nơi còn sa hoa hơn cả vương phủ.

Tiểu Uyển híp híp mắt nhìn xung quanh, sau đó nàng đơ người hít hà một hơi.

Mẹ ơi, đau chết ta mất.

Tiểu Uyển từ từ xoa nhẹ cái gáy bị đánh, vừa xít xoa kêu đau trong đầu không ngừng suy nghĩ. Xem ra thái tử ra tay rồi, trong cung còn không phải là địa bàn của thái tử?

Mặc dù không phải toàn bộ, nhưng cũng có không ít.

Vừa mới xuống được lưng hổ lại chạy tới hang hổ.

Lần này chịu không ít khổ rồi. Nhìn kiểu này là đang giam lỏng nàng đi.

Tiểu Uyển biểu môi, tiếp tục xoa gáy. Căn phòng ánh sáng không quá lớn, chỉ đốt một cây nến, mờ mờ ảo ảo, lại ở cái nơi không quen thuộc làm cho tiểu Uyển sinh ra chút sợ hãi.

Nàng không biết tại sao bản thân lại nhìn vào một góc đen cạnh cửa sổ, cảm giác như có cái gì đó rất nguy hiểm,  suy nghĩ có nên đến đó xem xét hay không.

Nghĩ rồi lại nghĩ, vừa sợ vừa thấp thỏm. Cuối cùng nàng đánh bạo đi tới. Dù gì nếu không tới thì cũng ngờ vực cả đêm, không bằng xem một cái cho an tâm.

Nàng cũng đã ở trong hang hổ rồi, cũng đã đối mặt với con hổ rồi.

Tiểu Uyển trong lòng hồi hộp, nhíu chặt đôi mày, cẩn thận từng bước tiến tới góc tối kia. Nhìn chằm chằm vào chổ đó không rời, tới khi nàng chỉ cách góc tường kia khoảng ba bước mới thấy có người ở đó.

Tiểu Uyển xoay người định chạy thì đã bị người kia nhanh tay tóm được đè nàng vào góc tường vuông góc với cái tường gắn cửa sổ.

Lưng nàng tựa vào tường, mặt đối diện với hắn, một tay hắn chống lên tường một tay cầm lấy hai tay nàng đặt trên đỉnh đầu nàng ép lên tường.

Một gương mặt quen thuộc, chỉ mới đây thôi cùng một tư thế cùng một gương mặt cùng một người.

Tiểu Uyển không dám thở mạnh, chăm chú nhìn thái tử.

Con ngươi hơi lóe, thái tử mở miệng nói: "Chơi có vui không?"

Tiểu Uyển cả người cứng đờ, ánh mắt cảnh giác nhìn hắn.

Thái tử nhìn nàng trong chốc lát, sau đó liền thả nàng ra không nói một lời rời đi.

Tiểu Uyển vẫn giữ nguyên tư thế cũ, hai mắt dán chặt thân ảnh của hắn cho tới khi bóng dáng kia biến mất, nàng mới động một chút.

Cả người truyền tới những cơn tê dại, nàng lúc này mới phát hiện ra bản thân vẫn luôn duy trì mãi tư thế kia.

Xoa xoa thân thể, tiểu Uyển lê người đi về giường, trằn trọc lăn qua lăn lại mãi một lúc mới chìm vào giấc ngủ.

Sáng ngày hôm sau khi tỉnh dậy nàng đã thấy thái tử ngồi  ngay ngắn bên cạnh, trên tay còn cầm theo một quyển sách, nhìn có vẻ như đang đợi nàng tỉnh dậy.

Tiểu Uyển sáng sớm lại bị dọa sợ, nàng hét lên một tiếng sau đó mới nghi hoặc nhìn chằm chằm thái tử.

Này là chơi trò gì đây? Thái tử nhàm chán đem nàng về để giải khuây sao?

Nhưng nàng không muốn hưởng cái phúc phí này a!!

Tiểu Uyển trong lòng oán than, ngoài mặt lại e ngại nhìn thái tử không dời mắt.

Thái tử thấy nàng đã tỉnh, phân phó cho người vào hầu hạ nàng vệ sinh cá nhân, sau đó bày biện bữa sáng.

Tiểu Uyển ngờ nghệch chẳng hiểu mô tê gì. Hôm qua còn làm cho nàng mấy phen hết vía, hôm nay đã đối xử tử tế với nàng.

Sao trước đây nàng không có nghe thấy thái tử có tính tình như vậy nhỉ?

A!! Nàng là cái dạng nhân vật gì chứ? Sao có thể nghe được cái gì.

Dù sao tiểu Uyển vẫn quyết định giả vờ ngây ngô. Cứ xem như là khách đi, tốt được ngày nào thì hay ngày ấy. Ai biết được ngày mai sẽ ra sao?

Nàng như là đi từ kinh ngạc này tới kinh ngạc khác. Thái tử vậy mà có nhã hứng ăn cùng với nàng.

Nhưng nàng không muốn có được không?

Tiểu Uyển đau khổ gắp thứ ăn cho vào miệng, một mực chuyên chú ăn ăn ăn.

Thái tử liếc nhìn nàng với ánh mắt ghét bỏ: "Bản thái tử bỏ đói ngươi sao? Ăn như heo vậy."

Tiểu Uyển thoáng dừng động tác lại, nhìn hắn. Vẫn là xem như chưa nghe thấy gì đi.

Bữa sáng xong xuôi, thái tử rời đi, để cho người ở bên ngoài canh chừng tiểu Uyển nhưng cũng mặc cho nàng sai bảo.

Nghĩ rồi lại nghĩ, cảm thấy có chút nhàm chán. Căn phòng này nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có bao nhiêu đó, nhìn xong rồi thôi.

Thời gian trôi càng lúc càng chậm. Tiểu Uyển nhịn rồi lại nhịn cuối cùng từ bỏ, nàng quyết định nhờ người đem cho vài cuốn thoại bản để sống qua ngày, nếu không chắc nàng không sống nổi mất.

Ý định còn chưa kịp thực hiện thì bên ngoài đã có bóng người đẩy cửa đi vào.

Tiểu Uyển căng dây thần kinh ra, chuẩn bị ứng chiến với thái tử điện hạ. Nhưng làm cho nàng ngạc nhiên chính là người tới là một người khác.

Nàng ta bước vào rất nhàn nhã, cứ như nơi này là địa bàn của nàng ta vậy. Điều này làm cho tiểu Uyển nghĩ ngợi đôi chút.

Khi nhìn rõ được diện mạo của nàng ta, tiểu Uyển ngạc nhiên.

Người này cũng không phải xa lạ gì, nàng còn mới gặp cách đây không lâu.

Người tới không ai khác, chính là Cẩm Tường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro