Chương 18: Cạm bẫy 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cẩm Tường ngồi đối diện tiểu Uyển không vòng vo mà vào thẳng vấn đề: "Chị, chị làm em và  anh họ tìm thật vất vả. Cũng may là chị không sao."

Tiểu Uyển cười cười: "Làm phiền mọi người rồi. Như vậy, em hiện tại là mang tôi đi sao?"

Cẩm Tường cứng đờ, ánh mắt lộ vẻ khó xử: "Này... thật ra hiện tại vẫn chưa thể đi được, nhưng em nghĩ sẽ nhanh thôi, anh họ sẽ tìm cách đưa chị ra ngoài."

Tiểu Uyển không nói gì thêm, chỉ ngồi cười xòa với nàng ta.

Cẩm Tường nói vài ba câu an ủi tâm hồn cùng trấn an cho nàng, sau đó rời đi.

Tiểu Uyển mù mịt nhìn thân ảnh nàng ta cứ thế biến mất.

Nàng ta bị gì thế? Bỏ ra công sức vô đây chỉ để nói vài câu khách sáo an ủi tâm hồn?

Trong đầu vừa lóe lên một ý nghĩ. Ánh mắt tiểu Uyển nheo lại, cả gương mặt trở nên lạnh đi vài phần.

Nàng ta sẽ không cùng thái tử cấu kết với nhau chứ? Bắt cóc nàng, thái tử uy hiếp được Hà Hiên thuận lợi kéo hắn về phe mình. Còn Cẩm Tường thì trực tiếp trừ khử nàng, bên cạnh Hà Hiên sẽ chỉ còn mỗi nàng ta.

Nếu thật sự đi theo hướng này, vậy thái tử cần gì hợp tác với Cẩm Tường?

Điều này quá thừa thải.

Chỉ cần mỗi thái tử đã dư sức đem nàng tới đây, hợp tác với Cẩm Tường thái tử sẽ có được lợi gì chứ?

Nếu không phải như vậy, vậy thì Cẩm Tường đến đây giải thích như thế nào?

Không lẽ thật sự rảnh rỗi chạy đến an ủi nàng? Hay là được Hà Hiên nhắn gửi?

Hà Hiên, hắn sẽ làm mấy chuyện dư hơi này sao?

Nếu quả thật như vậy...

Thật sự mất hình tượng.

Tiểu Uyển nghĩ rồi lại nghĩ, nghĩ mãi vẫn không ra được gì bèn dẹp nó đi. Dù sao bây giờ đang tốt, cũng không dư hơi tự làm mình đau đầu.

Cuối cùng vẫn nhờ cung nữ bên ngoài đem cho vài thoại bản tới.

Cầm lên đọc một cái là tới tối.

Ở đây cũng chả khác ở vương phủ là bao, ngoại trừ hạn chế việc đi lại thì hầu như sinh hoạt của nàng đều y như ở vương phủ. Ăn thì cứ ăn, chơi thì cứ chơi.

Nhìn sắc trời qua khung cửa sổ, cảm thấy đã khá khuya rồi, lúc này tiểu Uyển mới không tình nguyện đặt thoại bản xuống ngáp một cái, thổi bớt vài cây nến để hạ ánh sáng xuống sau đó leo lên giường đi ngủ.

Khi nàng đang mơ mơ màng màng sắp ngủ thiếp đi thì nghe thấy một tiếng động rất khẽ rất nhỏ.

Tiểu Uyển ngay lập tức cảnh giác, cơn buồn ngủ cũng không cánh mà bay. Nàng cố gắng duy trì tư thế như cũ, hai tai dõng lên lắng nghe tiếng động bên ngoài.

Làm ơn. Chỉ là do mình tưởng tượng mà thôi. Làm ơn...

"Phịch."

Tiếng tim đập càng lúc càng nhanh càng lúc càng vang, gần như lan ra mọi dây thần kinh của nàng. Cả người cứng đờ không giám nhúc nhích, tư thế hiện giờ làm cho tiểu Uyển vô cùng nhức mỏi, nhưng nàng không giám buông lỏng.

Nhẹ nhàng di chuyển tay đến dưới gối, nhẹ nhàng lần mò tới vị trí của con dao nhỏ để bên dưới, sau đó nắm lấy nó thật chặt.

Thình thịch, thình thịch.

Trái tim cứ như hồi trống không ngừng vang lên, gần như lấn át đi mọi tiếng động xung quanh.

Lúc này tiểu Uyển cảm nhận thấy như có người bước tới, người đó giơ tay ra nắm lấy tay nàng dường như muốn kéo cả người nàng dậy.

Ngay lúc thân thể vừa rời giường, nàng hé mắt ra nhìn người kia rồi nắm con dao nhắm ngay người nọ mà đâm xuống.

Người nọ nhanh tay chặn tay nàng lại xoay người đè nàng lại giường.

Khoảng cách lúc này tương đối gần, tiểu Uyển nhìn người nọ. Người kia mặc trang phục dạ hành, trên mặt có đeo mảnh vải che khuất hết thảy chỉ chừa mỗi đôi mắt.

Nhìn vào đôi mắt kia nàng cảm thấy quen thuộc, tựa như gặp ở đâu rồi.

Hai người vẫn luôn giữ lấy tư thế ấy, không ai động đậy. Nhìn trong giấy lát cuối cùng tiểu Uyển cũng nhớ ra.

Nàng vừa vui mừng vừa dè dặt, nhỏ giọng hỏi: "Hà Hiên."

Ánh mắt âm trầm lúc này mới vơi đi chút ít, hắn gật đầu với nàng một cái kéo khăn che mặt ra để lộ khuôn mặt quen thuộc cho nàng xem.

Tiểu Uyển thở phào trong lòng, cảm thấy an tâm không ít.

"Đi thôi." Hà Hiên bế tiểu Uyển lên men theo cửa sổ phóng ra ngoài.

Đường đi khá thuận lợi, không biết là do thái tử không phát giác hay là Hà Hiên đã cho người tiếp ứng mà suốt chuyến đi, ngoài hóng gió mát bay lả lướt qua mặt ra, nàng hầu như bình bình an an, yên tâm hưởng lạc cảm giác bay lượng trên không trong khi đang nằm gọn trong lòng Hà Hiên.

Về tới vương phủ nàng mới cảm thấy thoải mái. Dù sao vương phủ cũng quen thuộc hơn, cũng không bài xích như trước đó nữa.

Trở lại chiếc giường thân thương, nằm cùng với phu quân đột nhiên cơn buồn ngủ tiêu biến đi mất làm tiểu Uyển cứ trằn trọc mãi không đi vào giấc ngủ được.

Bất chợt nghĩ tới chuyện vừa nãy, tiểu Uyển đột nhiên muốn hỏi một chút.

Trầm ngâm được lúc lâu, nàng mới dè dặt hỏi: "Thái tử là người như thế nào?"

Hà Hiên nghiên người nhìn tiểu Uyển, lúc này nàng đã quay sang đối diện với hắn.

"Sao lại hỏi tới hắn?"

"Muốn hiểu rõ một chút."

Dù sao cũng phải nắm bắt con người hắn ta để suy đoán các bước tiếp theo. Nàng bây giờ đã là con mồi rồi, phải tính đường lui cho bản thân.

Ánh mắt Hà Hiên tối lại, chăm chú quan sát tiểu Uyển.

"Thích hắn?"

Mi mắt đang cụp xuống chỉ bởi vì câu nói này của Hà Hiên làm cho tiểu Uyển kinh ngạc mà nhướng lên.

Thích hắn?

Đùa gì vậy, chỉ mới gặp mặt một lần thì thích với không thích gì? Hơn nữa nàng cảm nhận rất rõ ràng cái cảm giác tứ bề nguy hiểm kia, cả người hắn ta đều tỏa ra khí thế 'chớ có chọc giận' đó, não nàng bị úng hay sao lại đi thích tên đó chứ.

Tiểu Uyển bày ra biểu tình khiếp sợ, nói: "Ngài dừng có đùa, tôi vẫn muốn sống lâu trăm tuổi đó."

Lúc này Hà Hiên mới dịu đi đôi chút: "Có tính toàn gì sao?"

"Tính toán gì chứ? Cũng đâu thể thực hiện được." Nàng cười cười đáp.

"Nếu nàng muốn, ta sẽ thay nàng làm."

Tiểu Uyển im lặng ngắm nhìn Hà Hiên. Gương mặt của hắn bị bao phủ bởi bóng tối mờ ảo, nhưng đôi mắt kia sáng đến lạ thường.

Nàng nhìn đến ngây người, nhanh chóng hồi thần lại: "Thật ra tôi cũng không bị gì cả, cho nên không cần làm phiền ngài đâu."

Hắn không nói gì. Đột nhiên giơ tay vén lọn tóc rủ xuống mặt nàng ra phía sau, ngón tay xẹt qua má nàng nơi tiếp xúc ấy như thể có một dòng điện phóng ra làm cho hắn cảm thấy tê dại. Hắn dường như nhìn thấy thân thể nàng cứng đờ liền thu tay về.

Hà Hiên nói với vẻ đương nhiên: "Nàng là nương tử của tôi, trong lòng tôi có phân lượng không nhỏ. Thái tử lại ngang nhiên đánh vào mặt tôi như vậy, nếu tôi không làm gì thì Thân Vương phủ sẽ không ngốc đầu lên được."

Tiểu Uyển chau mày, đây là những gì mà Hà Hiên vẽ ra,  có lẽ hắn nói đúng: "Nhưng thái tử thoạt nhìn không phải người dễ đối phó."

"Nhưng không có nghĩa là không thể đối phó."

Tiểu Uyển trầm ngâm, lẳng lặng quan sát biểu tình của Hà Hiên. Hắn không phải là thương lượng với nàng. Mặt mũi của vương phủ dù như thế nào đi nữa cũng phải lấy lại, việc này tuyệt đối không phải là 'ta không để tâm nên nhượng bộ' mà là uy nghiêm cho các thế hệ sau.

Hà Hiên có thân phận gì? Có uy vọng như thế nào? Thái tử ngang nhiên làm sằng làm bậy như thế tất nhiên không thể dễ dàng cho qua. Nếu không Hà Hiên còn không bị nói là nhu nhược, yếu đuối?

Nhưng người ta là Thân Vương, cho dù có làm gì thì cũng không có nghĩa vụ nói với mình.

Tiểu Uyển nghĩ thông suốt, cũng không hẳn thù oán gì với thái tử cho nên quyết định mặc kệ ai muốn làm gì thì làm.

"Vậy ngài cứ quyết định đi, tôi nghe theo ngài." Dứt lời cũng không chờ xem phản ứng của Hà Hiên như thế nào liền xoay người vào trong, đưa lưng về phía hắn.

Hà Hiên thấy bộ dạng không muốn tiếp tục kia cũng không nói nữa.

Một đêm bình an vô sự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro