Chương 19: Kế hoạch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Uyển vẫn chưa nói với Hà Hiên việc Cẩm Tường có một tay vào chuyện này. 

Thứ nhất, nàng không chắc chắn nàng ta có thật sự tham dự hay không, nhưng khả năng 'có' rất lớn. Thứ hai, nàng không biết cảm giác của hắn giành cho nàng ta là gì, lỡ như hai người đó có tình cảm với nhau vậy nàng không phải là đi tìm chết ư?

Hơn nữa hắn thông minh như vậy, vậy thì mấy chuyện này cứ để hắn làm đi. Người thông minh phải luôn vận dụng đầu óc, để cho nó luôn có thể làm việc một cách thuận lợi nhất, nhanh chóng nhất.

Nhưng tiểu Uyển không ngờ chính là Hà Hiên sẽ chủ động nói mọi chuyện với nàng. Hơn nữa còn hỏi nàng có ý kiến gì không.

Thật ra hắn có thể nghĩ cho nàng như thế thì quá tốt rồi, chỉ là nàng không hiểu, nếu ai hắn cũng tận tình giúp đỡ như thế, liệu có một ngày hắn sẽ mệt đến nỗi không thể gượng dậy không? Dù có lòng đi chăng nữa, hắn có thể giúp được bao nhiêu người đây chứ?

Sự thật chính là Hà Hiên có lòng, nhưng hắn không rảnh để có thể tự tay làm từng việc cỏn con như thế, ngoại trừ nàng và một số người hắn để trong lòng ra, còn lại gần như không muốn xen vào quá nhiều.

Hà Hiên nói rằng tạm thời chưa đến lúc kêu nàng đợi hắn, sẽ có lúc hắn giúp nàng trả đủ cho thái tử. Tiểu Uyển tất nhiên không có ý kiến.

Thọ yến vừa qua vài tuần, yến hội lại tới.

Lần này là của Cẩm gia.

Cẩm gia mỗi đời đều theo võ, Cẩm lão gia hiện tại vừa được hoàng đế triệu từ biên giới về, hơn nữa còn phong thành tòng nhất phẩm Thiếu sư.

Cẩm gia lâu nay đều đóng giữ ở biên giới chỉ những ngày lễ lớn hoặc được vua triệu về thì mới tới kinh thành. Lần này về dự hôn lễ của Hà Hiên toàn là gia quyến, lại có một tầng quan hệ nên ở lại trong vương phủ.

Mà nay Cẩm lão gia phong quang vô hạng, hoàng đế nào bạc đãi ngay lập tức ban phủ đệ, còn chọn lựa một căn gần Thân Vương phủ.

Một nhà Cẩm gia vì thế mà dọn đi.

Tiểu Uyển đang ngồi thẩn thờ nhìn tấm thiếp mời mà cảm thán. Nàng còn chưa hết kinh sợ có được không. Người ta còn chưa có nghỉ ngơi cho thật tốt lại phải đi dự cái yến yến gì đó.

Thật không muốn đi.

Tại sao không thể giống như hai vị nào đó ở trong phủ này, tùy tùy tiện tiện đi đây đi đó. Thật tự do biết bao nhiêu.

Tiểu Uyển chu môi, cho người cất thiếp mời đi, tiếp tục vừa cắn hạt dưa vừa ngắm mưa bên ngoài.

Cảm thấy cả người thật thoải mái. Một trận mưa đổ xuống như muốn rột rửa tất thảy mọi thứ, trả lại sự tươi mới.

Chẳng mấy chốc đã tới ngày tham yến.

Yến hội này vừa là dịp các vị trong thành chúc mừng Cẩm lão gia thăng chức, vừa là giúp cho Cẩm Tường chọn được người như ý, ngoài ra còn làm quen các vị ở trong kinh thành này.

Một cái yến hội làm được biết bao nhiêu là thứ. Rất chi là thuận tiện.

Hà Hiên đưa tay dìu tiểu Uyển xuống xe ngựa, ngay lập tức đã có người ra đón.

"Thân Vương gia Thân Vương phi hai vị đã đến rồi. "

Cẩm lão gia kéo đứa con trai lại hàn huyên vài câu với bọn họ rồi cho người dẫn vào dự yến.

Cửa lớn Cẩm gia tiếp đón khách không ngừng nghỉ, bận tất bậc túi bụi nhưng vẫn đâu vào đấy, xử lí mọi thứ đều nhanh chóng ổn thỏa.

Hà Hiên và tiểu Uyển đi theo người dẫn đường đến nơi mở yến, mọi người đều đã đến gần đông đủ.

Nam tả nữ hữu. Mọi người theo vị trí được sắp xếp trước mà ngồi.

Yến hội bắt đầu, một dàn tiểu mỹ nhân xinh đẹp động lòng người đi ra, thuận theo âm thanh phát ra mà uốn lượn không ngừng.

Tiểu Uyển thả hồn theo tiếng đàn, vừa nghe vừa nghĩ. Yến hội này một phần là kén rể, mà Cẩm Tường rõ ràng có ý với Hà Hiên. Dựa theo thân phận hiện tại, làm ngoại thất là không có khả năng, huống chi Cẩm Tường lại là bảo bối trong tay Cẩm gia.

Tiểu Uyển đột nhiên có chút hiếu kỳ, không biết bọn họ sẽ như thế nào nhỉ?

Đang miên mang thì nàng nghe thấy một âm thanh quen thuộc.

"Chị, cuối cùng chị cũng bình an vô sự, thật là làm cho em đây vô cùng lo lắng. "

Tiểu Uyển nương theo tiếng nói mà tìm kiếm hình ảnh. Lọt vào tầm mắt là một thiếu nữ vận một thân xanh bích tay thêu chỉ vàng, điểm vài cành mai trắng trong vô cùng xinh đẹp.

Nàng ta nở nụ cười tựa như nắng ban mai thắp sáng cả bầu trời, cứ như một đứa trẻ ngây ngô mềm mại đáng yêu, làm cho mọi người không tự chủ mà yêu thích nàng ta.

Tiểu Uyển nở nụ cười đúng mực, gật gật đầu: "Làm cho em lo lắng rồi. "

Cẩm Tường lắc đầu nhè nhẹ, nắm lấy bàn tay nàng: "Chị không có sao chứ? Ban đêm ở nơi đó có ai thương tổn gì tới chị không? Đều tại em, nếu như em theo tỷ đi thì được rồi, cũng sẽ không bị người đưa đi tới ngày hôm sau mới trở về. "

Lời này nói ra âm lượng không nhỏ, mặc dù có tiếng nhạc phát ra nhưng những người ngồi quanh đây đều nghe thấy được. Lập tức mọi người nói chuyện nhỏ dần nhỏ dần cuối cùng chỉ còn mỗi tiếng nhạc cùng âm thanh nho nhỏ bên phía nam nhân.

Chuyện mà tiểu Uyển bị thái tử đưa đi không có người dư thừa nào biết ngoại trừ Hà Hiên, nàng, thái tử và Cẩm Tường.

Cho nên bọn họ cứ như đánh hơi được chuyện gì đó, lập tức bậc chế độ dõng tai lên, lắng nghe thật kỹ càng.

Tiểu Uyển tươi cười nhìn nàng ta, nụ cười của nàng càng sâu, ánh mắt cũng hiện vẻ sắc bén.

Nếu lúc trước là nghi ngờ nàng ta hợp tác cùng thái tử, thì bây giờ coi như xác định được rồi. Cái kiểu ngây ngô lo lắng cho tỷ tỷ lại vô tình để lộ ra chuyện không nên này, tiểu Uyển rất quen thuộc.

Tại sao ư?

Vì thoại bản có rất nhiều. Không ngờ có thể gặp ở ngoài như thế này. Mấy vị tác giả kia chắc chắn cũng nằm trong cái vòng danh môn thế gia.

Đúng như dự đoán, Cẩm Tường nói xong lời kia tựa như nhớ ra cái gì, "A" một tiếng, lộ ra biểu tình khó xử cùng giấu diếm.

Nàng ta căng thẳng cắn cắn môi dưới, tròng mắt đảo quanh một vòng, hai tay vò vò chiếc khăn tay đang đặt trên dùi, ngước mắt nhìn tiểu Uyển.

"Chị... Em là... Em... Đúng, đúng rồi, chị là đánh rơi đồ, là đi nhặt lại, tất nhiên là không sao. Đúng không chị?". Cẩm Tường cố gắng nở một nụ cười thật tự nhiên nhìn về tiểu Uyển.

Lời nói dấu đầu hở đuôi như vậy mà vẫn dám nói ra, thật cho rằng bọn họ là đồ ngốc sao?

Lúc này có người dường như bắt kịp được chuyện mà Cẩm Tường nói tới. Nhớ tới thọ yến hôm đó có nhìn thấy tiểu Uyển rời đi nhưng không thấy quay lại, lát sau lại nghe Hà Hiên nói rằng đã đưa người trở về trước rồi. Lúc đó bọn họ cũng không có nghĩ gì nhiều, liền nương theo lời Hà Hiên mà nghe.

Nay nghĩ lại thì thấy quả thật có vần đề, nếu có trở về trước thì cũng phải quay lại thọ yến rồi mới đi ra kia chứ, tại sao lại về ngang như vậy? Bây giờ lại nghe thấy lời nói của Cẩm Tường, còn nói là qua đêm. Phải biết là tiểu Uyển gả tới chẳng được bao lâu mà lại qua đêm ở bên ngoài, chuyện này không phải chuyện nhỏ đâu.

Còn có bọn người tổn thương kia, này là nói ở bên ngoài còn không sạch sẽ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro