Chương 17: Ký Ức Tuổi Trẻ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   **Đăng Cho Hôm Chủ nhật**

Mùa xuân đến hoa đào nở khắp nơi trong khuôn viên Vương trạch, hương hoa thơm ngát khiến lòng người xao xuyến. Vương Thiên Ưng làm một bàn tiệc trà nhỏ tại ngay gốc đào lâu năm nhưng người ngồi đối diện hắn không phải Lạc Hạ mà là Du ba tuổi nhà ta
Hắn mở bàn tiệc vì muốn trả ơn cho Tôn Du vì nhờ có kế sách của hắn mà Vương Thiên Ưng mới có thể gần tiểu Lạc hơn
Hôm nay mọi người đều rất kỳ quái luôn nhìn cậu bằng ánh mắt thương cảm, tiểu Lạc gãi gãi đầu
" mặt mình có gì sao? mọi người ...... nhìn mình như vậy có ý gì nha?"
" Tội nghiệp cho tiểu Lạc mới đó mà đã bị thất sủng"
" Thiếu gia đúng là có mới nới cũ a"
Cậu cũng chẳng quan tâm gì nhiều chỉ lo làm tốt công việc của mình, công việc hôm nay đều làm xong nên bây giờ Lạc Hạ nhàn rỗi vô cùng
Đúng lúc cậu định tìm việc gì làm thì hắn xuất hiện bảo cậu đi tản bộ, dù sao cũng không có gì làm đi dạo một chút cũng không mất gì
" Công việc có nhiều không, có nặng nhọc không?"Hắn mở lời trước
Cậu lắc đầu " không có"
" Ta kêu má Trình giảm lượng công việc cho em nhé" hắn lại nói
" Không cần" cậu lại lắc đầu
Hai người đi cùng nhau trên con đường lãng mạn nhưng mức độ tình cảm tiến triển quá chậm khiến cho Vương lão gia đang ở trên lầu theo dõi điên tiết
" đã 3 tháng trôi qua ngay cả nắm tay cũng chưa làm, khi nào mới ...... haizz"
Vương lão gia nhìn nhìn rồi nói thêm " bọn trẻ bây giờ thật là.... "
Trương quản gia cười tà ôm Vương lão đang tức giận vào lòng
" bảo bối, cháu của em tại sao không thừa hưởng gì từ em hết nha, ta nhớ lần đầu ta và em gặp nhau em lúc nào cũng ngại nên ngoài " ưm....... ahh..... nhanh.. quá.....ân....." thì không có nói gì nữa 😏
" Chính vì sự 'ngại ngùng' của em nên hai ta mới có thể về chung một nhà" ông cắn vành tai của Vương lão gia nói thêm
Vương lão ngượng chín mặt
" anh còn dám nói? lỗi tại ai chứ? đừng nói chuyện đó nữa ngại chết mất, chúng ta đang nói chuyện của Ưng nhi mà!"
" Được rồi, chuyện của bọn trẻ để chúng nó tự giải quyết đi, chuyện em nên làm bây giờ là ' giải quyết' anh đi bảo bối anh chịu không nỗi nữa rồi a~"
nói xong Trương quản gia cười xảo quyệt rồi bế người nào đó đang xấu hổ ném lên giường
Vương lão gia gào thét
" ahhhh~.... đồ lưu manh!!!"

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#damei