Chương 16: Vương Lão Gia tức giận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Thiên Ưng chuẩn bị một bữa thịnh soạn với ánh nến vây quanh sau đó hắn gọi người mời cậu vào
Tiểu Lạc khi thấy bữa ăn đó thì tay chân bắt đầu run rẩy, không phải chứ? chẳng lẽ hắn định..... cho phạm nhân ăn bữa ăn cuối cùng trước khi hành quyết? trong lòng lo lắng vô cùng nhưng lại không thể chạy trốn được
Hắn thấy cậu đứng yên tại chỗ nên nở một nụ cười thân thiết
" em đứng đấy làm gì, mau qua đây xem"
Suốt cả bữa ăn thấy cậu lo lắng nên hắn cố gắng nói chuyện, hỏi thăm này nọ nhưng chỉ làm cậu sợ hơn. Hắn nhớ lời Tôn Du nói nên bắt đầu kiên nhẫn hơn
" em không cần sợ hãi, tôi sẽ không làm gì em đâu tôi chỉ muốn làm bạn với em nha"
Lạc Hạ nghe vậy thở phào nhẹ nhõm
" làm..... làm bạn?"

" Đúng a, vì tôi thấy việc làm trước kia của mình đối với em rất quá đáng nên..... hôm nay tôi mời em đến đây  muốn nói lời xin lỗi và.... muốn kết bạn với em" hắn cố gắng nói
Cậu có chút bất ngờ
"sao lại muốn làm bạn với tôi chứ? anh ta rốt cuộc đang âm mưu điều gì vậy?

" Em vẫn không tin ta? không sao ta tin thời gian sẽ chứng minh tất cả, cũng đã tối rồi em về phòng nghỉ ngơi đi ở đây ta sẽ kêu người thu dọn" bây giờ chỉ có thể lấy lùi làm tiến, lạc mềm buộc chặt

Ở trong thư phòng khi nghe má Trình nói chuyện của hắn Vương lão gia tức giận vô cùng
" bà nói cái gì!!! Thiên Ưng nó...... làm bạn? nó đang nghĩ cái gì vậy chứ?!!!"
Má Trình thấy vậy liền nói giúp cho hắn
" người bình tĩnh đi lão gia, tôi biết thiếu gia làm vậy là không đúng giữa người hầu và chủ nhân sao có thể....."
Vương lão đá đá vào cái bàn rồi nói với Trương quản gia
" anh xem đứa cháu này thật vô vọng a, không khí lãng mạn như vậy không chịu tỏ tình lại học theo mấy đứa con nít ....  làm bạn cái rắm, nó nghĩ giữa nam với nam thật sự có tình bạn sao?"
Trương quản gia cười cười rồi nói
" em nói đúng, nói rất đúng gì mà làm bạn chứ? nhưng mà làm bạn của nó không biết có giống như anh 'làm bạn' với em không a~?"
Vương lão gia ngượng chín cả mặt đấm đấm vào ngực người nào đó rồi nói
" đáng ghét, suốt ngày chỉ biết trêu chọc người ta" 😣😣😣
Má Trình thấy vậy liền bước ra ngoài đóng cửa phòng lại
" drap giường của lão gia vừa mới thay lúc nãy xem ra ngày mai phải thay nữa rồi" cười nham hiểm 😏😈😈
Mấy tháng nay Vương Thiên Ưng thật sự không có làm gì cậu cũng không có động tay động chân dù đôi khi chỉ có hai người nên cậu dần dần tin tưởng hắn một chút
Để lấy được sự tin tưởng của cậu hắn phải kiềm chế rất nhiều, đã 2 tháng không được vận động hắn lúc nào cũng muốn đè cậu dưới thân
  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#damei