Chương 24: Bệnh(H+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hắn không thương tiếc ném cậu lên giường cởi sạch đồ trên người cậu rồi tiến vào. Cúc hoa khô khốc bị dị vật xâm nhập khiến Lạc Hạ đau đớn khóc thét " ah...... đau quá...... "
Vương Thiên Ưng dùng tay cố định cái eo nhỏ của cậu rồi điên cuồng rong ruổi bên trong, thắt lưng chuyển động mỗi lúc một nhanh mỗi cú thúc đều xâm nhập vào thật sâu
Đau đớn và nhục nhã tiểu Lạc cắn chặt lấy môi mình cố gắng để không thét lên làm hắn tức giận, cả hai tay run run siết cái chăn
Vương Thiên Ưng thấy cậu không lên tiếng liền phát điên, chuyển động ngày càng mạnh muốn làm cho cậu đau đớn gào thét
" kêu lên cho ta, chết tiệt! mau kêu lên cho ta",
Hắn phát tiết xong liền đứng dậy kéo khoá quần lên sửa sang quần áo bước ra ngoài không nhìn cậu lấy một lần
Sau khi hắn đi, Lạc Hạ mới cố gắng ngồi dậy mặc quần áo sau đó đi xuống đại sảnh tiếp tục công việc
Đám người Lục Xu thấy cậu liền châm chọc
" người ta cứ nghĩ chỉ cần gả cho hào môn sẽ được sung sướng hạnh phúc, ai ngờ đâu vẫn phải làm công việc của hạ nhân đêm đến còn phải làm công cụ cho thiếu gia phát tiết a~ "
Cậu vẫn không thèm để tâm những gì họ nói, tiếp tục làm việc không ngờ Lục Xu kia gần như phát điên xông đến
" này! ta đang nói chuyện với ngươi đó, giả vờ gì chứ?".
Lạc Hạ bị ả ta làm cho kinh sợ nên không cẩn thận trượt chân ngã xuống hồ bơi
Cơ thể đau nhức mà tiểu Lạc lại không biết bơi, cậu liền hoảng hốt
" c..... cứu..... cứu tôi..... ặc......" Nhưng những kẻ trên bờ không ai có động tĩnh gì còn đứng đó cười cợt
Cậu đang đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết thì được một bàn tay ấm áp kéo lên bờ, mơ màng nhìn người trước mặt yếu ớt thều thào
" Âu Dương..... tiên sinh...."
rồi ngất đi
Vì không yên tâm nên Vương lão gia hôm nay đã về đúng lúc lại thấy cảnh tượng trước mắt, ông hoảng loạn
" mau..... người đâu...... gọi bác sỹ..... à, Nhất Minh là bác sỹ mà..... vậy thì.... người đâu..... các ngươi làm gì mà để tiểu Lạc đáng yêu của ta..... à không, của cháu ta rơi xuống hồ vậy? chán sống rồi sao?!!!"
Âu Dương Nhất Minh bế Lạc Hạ lên phòng, theo sau là Vương lão gia và Trương quản gia. Vì đồ bị ướt nên Âu Dương Nhất Minh cởi đồ Lạc Hạ sau đó đắp chăn lên không ngờ trên người cậu toàn là vết cắn và những vết thương ghê rợn. Vương lão gia nhìn thấy không khỏi giật mình, ông tức giận bảo má Trình gọi Vương Thiên Ưng vào
Âu Dương Nhất Minh sau khi kiểm tra mới nói với ông " lão gia, trên người Lạc Hạ đây bị một mảnh vỡ thuỷ tinh đâm rất sâu cộng thêm vết cắn.... nên đã bị nhiễm trùng, lúc nãy còn bị rơi xuống hồ nước lạnh bây giờ có dấu hiệu phát sốt, cháu phải truyền dịch. Cơ thể cậu ấy rất yếu, e là...... đã chịu như thế này trong thời gian dài, không thể chịu thêm kích động nào nữa..... mọi người nhớ chú ý"
Vương Thiên Ưng vừa bước vào đã nghe thấy, cả người liền chấn động
Vương lão gia thấy Vương Thiên Ưng lập tức bước đến tát thật mạnh vào mặt hắn rồi truy hỏi
" bị như thế trong thời gian dài, như vậy là sao? rốt cuộc cháu đã làm gì tiểu Lạc, nói mau!"
Hắn cúi mặt xuống không nói gì, cả người đứng yên không cử động mặt cho Vương lão gia dùng cây gậy bạc đánh liên tục trên người mình
Vương lão gia buông bỏ cây gậy thất vọng nhìn hắn rồi lắc đầu bước ra ngoài, Trương quản gia và cả Âu Dương Nhất Minh cũng đi theo sau lão gia
Trong căn phòng chỉ còn lại hắn và tiểu Lạc, nhìn những vết thương trên người cậu hắn cảm thấy tự trách, vuốt ve mái tóc cậu sau đó hắn đứng dậy đi ra khỏi cửa
Lạc Hạ hôn mê một ngày trời khi tỉnh dậy chỉ thấy má Trình ngồi bên cạnh chăm sóc cậu
" Tỉnh rồi sao? trong người như thế nào có thấy đau không?" má Trình đau xót nhìn cậu
Tiểu Lạc chỉ chậm rãi lắc nhẹ cái đầu, má Trình xoa đầu cậu rồi nói " con còn yếu lắm mau nghỉ ngơi cho khoẻ nếu không lão gia lại tức giận a"
Lão gia tức giận? chẳng lẽ người đã trở về rồi sao? Lạc Hạ cố gắng suy nghĩ nhưng đầu cậu thật sự rất đau, nhìn nhìn xung quanh sau đó hỏi nhỏ " má Trình, Âu Dương tiên sinh....."
Má Trình cười cười " thằng nhóc đó à? sau khi truyền dịch cho con nó về bệnh viện rồi, xú tiểu tử này về nước cũng không thèm hỏi thăm người mẹ như ta lấy một câu, thật là bất hiếu a"
Cậu ngạc nhiên
" Âu Dương tiên sinh..... là con trai của người sao?"
Má Trình cao hứng
" ta vẫn chưa nói với con sao? ai nha, con xem ta già rồi nên ngày cả chuyện này cũng quên được"
Vui vẻ nói chuyện cả buổi nhưng vì cậu còn yếu, má Trình bảo cậu phải ngủ ngay lập tức còn đe doạ nếu không làm theo sẽ đi nói với lão gia. Lạc Hạ đành bỏ lại công việc chất cao như núi chìm vào giấc ngủ
Công việc của cậu được má Trình phân phó cho đám người Lục Xu, họ không cam tâm chất vấn má Trình
" đó là công việc của cậu ta, sao chúng ta phải làm a"
Má Trình kiên nhẫn.... quát " nếu không hài lòng thì đi mà chất vấn lão gia, ngươi nghĩ mình là ai mà dám nói với ta như vậy? ngay cả Vương phu nhân là tiểu Hạ còn không dám thì ngươi là gì, dám trả treo ta.... còn
không mau đi làm việc!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#damei