Chương 25:Bóng đen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng hôm sau tỉnh dậy Lạc Hạ thấy cả người đau nhức cậu cắn răng bước vào phòng tắm dùng nước ấm rửa sạch dấu vết nhục nhã đêm hôm qua sau đó bước xuống đại sảnh
Vương lão gia đang vui vẻ trò chuyện cùng hắn khi thấy cậu sắc mặt nhợt nhạt trên đầu lại sưng to, ông hốt hoảng
" lão thiên, tiểu Lạc đầu cháu..... sao lại.....?"
Cậu cố gắng cười trừ
" lão gia.... cháu không sao, hôm qua cháu sơ ý va vào tường nên..."
Vương lão gia xoay người lại nhìn Vương Thiên Ưng có ý trách móc
" Ưng nhi, ta biết đêm tân hôn khó tránh khỏi sai sót nhưng cháu cũng không cần phải kịch liệt đến mức khiến cho tiểu Hạ phải ra nông nỗi này a, đối với vợ mình cháu phải dịu dàng chứ.... cái thằng trời đánh này!!!"
Hắn không muốn ông mình giận nên đành phải nhỏ nhẹ
" vâng cháu biết rồi gia gia, ông đừng bận tâm có hại cho sức khoẻ"
Tối hôm đó hắn lại đòi hỏi không tiết chế khiến cậu mệt mỏi. Những tuần đầu tiên cơ thể cậu chịu không nổi lúc nào cũng ngất đi, hắn không khách khí liền đá cậu lăn xuống đất. Bây giờ cơ thể cậu cũng đã tốt hơn nên khi hắn bước vào phòng tắm cậu liền lấy drap giường rồi mệt mỏi chạy ra ngoài
Từ khi kết hôn Vương Thiên Ưng lúc nào cũng gây khó dễ cho tiểu Lạc. Hắn luôn chửi mắng, quát tháo, mỉa mai ép buộc cậu phải làm những việc cậu không muốn làm
Vì muốn hắn và Lạc Hạ có không gian riêng nên Vương lão gia hôm nay đã cùng Trương quản gia ra ngoài từ rất sớm nghe nói tuần sau mới về. Tối hôm đó hắn liền đem Lục Xu_ người hầu trong Vương trạch luôn đố kỵ với Lạc Hạ_ lên phòng của hắn, thấy cậu đi vào, Vương Thiên Ưng tùy ý vuốt ve khắp nơi trên cơ thể ả ta bắt buộc Lạc Hạ phải nhìn, cậu chỉ đứng chôn chân tại chỗ ánh mắt sợ hãi nhìn họ đang làm chuyện xấu hổ
" Ai nha~ thiếu gia ngài làm người ta đau nha, có người đang nhìn đừng có như vậy" Lục Xu không biết xấu hổ, cái miệng phát ra những lời nói dâm đãng muốn cậu phải nghe
" Không cần thiết phải để ý, tối hôm nay ta sẽ thật nhẹ nhàng với em a" hắn liếc mắt nhìn cậu rồi nói
Cậu nhìn cảnh trước mắt ngốc nghếch suy nghĩ đêm nay không phải bị ác ma hành hạ nữa, thật là tốt quá rồi. Sau đó không còn sợ hãi nữa, cười cười nói
" xin lỗi đã cản trở việc tốt của hai người.... tôi về phòng đây...... tạm biệt...."
rồi chạy một mạch về phòng của mình
Nằm trên giường đắp chăn thỉnh thoảng nghe thấy những tiếng
" ưm.... ah..... ân....."
Nhưng Lạc nhà ta vẫn vui vẻ chìm vào giấc ngủ không biết bên ngoài có một ánh mắt sắc bén quan sát mình
Vương Thiên Ưng nhìn cậu vui vẻ trong lòng khó chịu trở về phòng, bên trong Lục Xu đang ngồi dưới nền đất cứng rắn, cái miệng liên tục phải nói ra những lời xấu hổ
" ân...... thiếu gia..... chậm một chút...... ah ......"
Thấy Vương Thiên Ưng không thèm chú ý đến mình ả ta bất mãn
" thiếu gia, người ta còn phải nói đến bao giờ?"
Hắn lạnh lùng nói " không làm thì cút cho ta", ả sợ hãi không dám trái ý hắn liền nói tiếp
" ưm....... ahhh.......... Khoan đã..........."
Vương Thiên Ưng từ khi kết hôn ngoài Lạc Hạ ra hắn chưa từng chạm vào ai, hôm nay gọi Lục Xu vào chỉ để xem phản ứng của cậu nhưng không những làm hắn thất vọng mà còn bị âm thanh đáng chết này tra tấn đến sáng
Hắn thừa nhận muốn thấy cậu vì hắn mà ghen, hắn hi vọng khi cậu nhìn thấy hắn ân ái với người khác cậu sẽ lao đến tách hai người ra nhưng ngược lại cậu không những không làm thế mà còn vui vẻ thoải mái. Vương Thiên Ưng hắn đã yêu cậu ngay khi thấy cậu ngây ngốc làm việc
Hắn muốn đối xử tốt với tiểu Lạc nhưng cảnh tượng cậu vì tiền mà quỳ xuống cầu xin gia gia, rồi cảnh tượng cậu lấy tiền đưa cho Âu Dương Nhất Minh khiến cho hắn nhớ mãi không quên nên hết lần này đến lần khác tổn thương cậu
Đây là buổi sáng đầu tiên Lạc Hạ cảm thấy thoải mái, cậu làm việc rồi vui vẻ ca hát. Lục Xu kể từ khi thiếu gia chú ý tiểu Lạc ả ta đã ganh tỵ, tối hôm qua vì muốn được Lạc Hạ chú ý mà bị thiếu gia lợi dụng khiến ả càng lúc càng chướng mắt với Lạc Hạ. Vì lão gia không có ở đây ả lúc nào cũng gây khó dễ nhưng tiểu Lạc vẫn xem như không có gì
Nhân lúc cậu không để ý, Lục Xu cố tình gạt chân khiến cậu làm vỡ bình hoa đang cầm trong tay. Âm thanh lớn làm kinh động đến Vương Thiên Ưng, hắn thấy cảnh tượng trước mắt không nói nhiều liền quát mắng cậu
" Ngươi có biết mình đang làm gì không!!!"
Tiểu Lạc sợ hãi lên tiếng thanh mình
" không..... tôi...... tôi không........ tôi..... tôi không phải là cố ý....."
Hắn nắm lấy bàn tay của cậu
" không cố ý? chỉ cần một câu không cố ý của ngươi là xem như xong sao?"
Sau đó kéo cậu lên lầu dưới sự chứng kiến của mọi người
Lục Xu cười nham hiểm " ai nha, bình hoa này ít nhất cũng là 200 vạn đó, đáng tiếc lại bị làm vỡ"
Má Trình bước vào điềm nhiên lên tiếng " nếu đáng tiếc thì cho ngươi đó, muốn rạch tay hay rạch mặt tùy ngươi, còn không mau dọn dẹp đi?"
Ả ta tức giận
" tại sao ta phải dọn? cũng đâu phải ta làm vỡ a"
Má Trình cố ý đe dọa
" đừng tưởng việc ngươi làm thần không biết quỷ không hay, nếu còn dám nói với ta như vậy cẩn thận cái miệng của ngươi đó"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#damei