Chương 48: Tra Tấn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Khụ .... tuy ta đã chấp nhận nhưng sau này cũng phải xem thái độ của con, nếu dám để tiểu Lạc nhà ta chịu ủy khuất thì ta sẽ đưa nó đi thật xa nơi này để con không thể nào tìm thấy" Lạc Xương nói
Vương Thiên Ưng cưng chiều ôm bảo vật trong lòng
" sẽ không, con tuyệt đối không để em ấy đi đâu nữa"
Không khí từ căn thẳng lại hoà hợp đến mức chóng mặt
Tiểu Lạc không biết mình chào từ biệt mẹ lúc nào cũng không biết mình lên xe hắn khi nào, chỉ biết khi cậu hoàn toàn tỉnh táo chiếc Lamboghini màu bạc của hắn đã về tới Vương trạch
Tiểu Lạc thẫn thờ ngồi trong xe, Vương Thiên Ưng cười cười bước xuống mở cửa xe cho cậu
" bà xã tới nhà rồi, em không xuống là muốn ông xã đẹp trai của em là anh đây bế xuống sao?"
" Anh rất sẵn lòng" vừa dứt câu hắn liền cúi người ôm lấy con nai đang ngơ ngác là cậu đây
" Ách, anh làm gì vậy, tôi ..... tôi tự đi được ...... ai ..... ai cần anh giúp a, mau ..... mau thả tôi xuống!" Lạc Hạ xấu hổ vùng vẫy
" Anh mạn phép muốn giúp"

"Ahh, anh .... anh mau thả tôi xuống, đồ mặt dày đồ biến thái đồ lưu manh đồ vô liêm sỹ!!!"

" Bà xã, đừng trách anh không cảnh cáo em, số lần em mắng anh là số lần của đêm nay nên em mắng càng nhiều anh càng thích nha"

" Ách ...... anh ..... anh ...... đại dâm tặc!!!"

" 5 lần"
" ........."
Cuộc trò chuyện kết thúc tại đây, tiểu Lạc ngưng mắng chửi để hắn ôm vào nhà_ tên khốn kiếp, thù này ta nhất định sẽ báo_ tiểu Lạc gào thét trong lòng
Vương Thiên Ưng ôm cậu lên lầu cố gắng trấn an bảo vật của hắn
Sau khi cậu say giấc hắn mới âm thầm bước ra khỏi phòng
Vẻ cưng chiều lúc nãy biến mất thay vào đó là gương mặt âm trầm khủng bố, Vương Thiên Ưng bước đến căn phòng bỏ hoang phía sau hoa viên
Tại nơi này, người nào đó hai tay bị xích cả người đều bê bết máu vẻ mặt đầy sợ hãi trông rất đáng thương
" Thiếu ...... thiếu gia xin ngài tha cho tôi tôi ..... tôi biết sai rồi tôi ..... tôi đáng chết, xin ngài đại nhân đại lượng tha cho tôi" Lục Xu sợ hãi cầu xin hắn
Vương Thiên Ưng cười lạnh
" tha cho ngươi? sau những điều khủng khiếp ngươi đối xử với vật nhỏ và mẹ của em ấy ngươi còn dám cậu xin ta tha thứ?"
" Tôi ..... tôi ..... thiếu ...... thiếu gia là .... là tôi nhất thời hồ đồ nên .... nên mới ..... làm ra chuyện như vậy, bây giờ tôi thật sự rất hối hận, xin ngài tha cho tôi"
Vương Thiên Ưng nhanh chóng xông đến bóp cổ ả ta giọng nói băng lãnh vang lên khắp căn phòng cũ nát
" ta đã phái người điều tra rồi, chuyện bảo bối đột nhiên ký vào đơn ly hôn và lý do mẹ em ấy biết chuyện là do một tay ngươi gây nên, bây giờ còn xông vào bệnh viện buông lời bất kính còn dám nói nhất thời hồ đồ? nên nói ngươi không biết sống chết mới đúng!!!"
Bàn tay đang siết chặt cổ Lục Xu dùng lực khiến ả nhanh chóng ngã xuống đất
Ả lồm cồm bò đến nắm lấy chân hắn rối rít vang xin
" thiếu ..... thiếu gia tôi .... tôi sai rồi, xin ngài nể tình tôi ở bên cạnh ngài bao nhiêu năm nay mà tha cho tôi lần này, tôi xin hứa sẽ không bao giờ tái phạm"
Vương Thiên Ưng tùy ý phun ra mấy chữ
" ta giữ ngươi bên cạnh cũng đã lâu rồi, nếu ngươi không nhắc ta cũng quên mất"
Vương Thiên Ưng không chút thương xót đá một cước khiến ả lăn vài vòng nhưng kêu cũng không dám kêu, khóc cũng không dám khóc
" Người đâu muốn làm gì thì làm đi, sau khi làm xong giao cô ta đến chỗ Tôn chết tiệt, từ nay về sau ta không muốn nhìn thấy cô ta một giây một phút nữa" nói xong Vương Thiên Ưng ung dung bước ra ngoài
Mấy tên béo mập theo lệnh hắn tiến vào trưng ra nụ cười gớm ghiết
" Đừng sợ bọn ta sẽ hảo hảo hầu hạ ngươi thật tốt a~"
Sau đó cả bọn liền xông vào cầm dây và gậy đánh vào người ả
" Khốn kiếp các ngươi mau cút hết cho ta, cút, nhanh cút!!!" Lục Xu kinh tởm nhìn họ
" Ngươi yên tâm, bọn ta ngoài việc hành hạ ra đối với cơ thể ngươi có chỗ cũng không thèm a"
" Đúng đó, mụ đàn bà ác độc như vậy ta sợ bẩn a"
Khắp căn phòng lúc này chỉ nghe thấy tiếng roi da quất mạnh, tiếng cười ghê rợn và tiếng cầu xin thảm thiết, một lúc lâu tiếng thét ngừng hẳn cũng là lúc mọi người trong Vương trạch thấy Lục Xu bị một đám người khuân đi
Vương Thiên Ưng ở trong phòng làm việc xử lý đống văn kiện chất cao như núi, âm thanh thân quen của cái điện thoại lúc này chợt vang lên
" Alô, gọi cho tôi có chuyện gì"
" Cậu còn dám nói? Họ Vương kia, cậu đột nhiên giao cho tôi một nữ nhân thương tích đầy mình là có ý gì, chẳng lẽ cậu không thể tự mình xử lý?" Tôn Du phát cáu
" Nếu là tôi của 6 tháng trước thì có thể, nhưng bây giờ tôi đã có bảo bối rồi nếu ra tay chỉ e tự tạo nghiệp" Vương Thiên Ưng lãnh đạm nói
" Cậu ..... cậu ..... cậu, cậu sợ tạo nghiệp còn bổn thiếu gia đây thì sao?"
" Dù sao cậu cũng không muốn lấy vợ, xem như giúp tôi làm việc thiện tích chút công đức" Vương thiếu gia mặt dày lên tiếng
" Tích .... tích đức?"
" Không nói nữa, cứ xử lý như vậy đi" hắn bá đạo dập máy
Đêm hôm đó một cái điện thoại nữa lại vì hắn mà ra đi, tại Tôn trạch chỉ nghe tiếng thét đầy ai oán của anh
" Ahhhhhhhhhhhhhhh, rốt cuộc ta đã làm gì nên tội, tên khốn Vương Thiên Ưng ta và ngươi tuyệt giao đi!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#damei