Bliss( phần tiếp theo)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Bliss dùng cạnh móng tay gãy gãy khóe miệng như thể xem nó còn ở đó không. "Anh không nhìn nhầm tờ 10 đô chứ, Charlie?"

     Charlie hơi cao giọng, nhấn mạnh," Ông Bliss này, tôi nhìn thấy hai số không ở trên cả hai góc đấy." 

     Bliss khẽ cắn môi, nhai nhai giữa hai hàm răng." Thôi được rồi"Gã xoay hẳn về phía Charlie quyết hỏi cho ra nhẽ mới thôi.

     Dường như Charlie cũng thấy được nhu cầu tiếp câu chuyện của gã. Anh ta nói, chờ tôi một chút ông Bliss ", khi có tiếng một xe taxi đỗ lại ở bên ngoài. Anh ta chạy ra ngoài làm nhiệm vụ mở cửa, rồi quay trở lại cùng một đôi nam nữ. Họ hẳn đã chải chout61 đỏm  dáng lúc tám rưỡi. nhưng đến bây giờ sức lực đã chẳng còn ở lại với họ nữa. 

     Khi đi ngang qua Bliss, họ khẽ gật đầu chào và gã cũng gật đầu đáp lễ một cách cứng nhắc, phong cách chung của những người hàng xóm ở đô thị lớn.  Họ bước vào thanh máy và đi lên. 

     Ngay khi cái lỗ thủy tinh tròn ở cửa thang máy bị che khuất, Charlie và gã liền tiếp tục câu chuyện đang giở ."Cô ta trông thế nào? Anh đã thấy cô ta bao giờ chưa? anh biết mặt phần lớn các cô nàng mà tôi hay qua lại mà." 

      "Tôi biết rõ quá đấy chứ", Charlie xác nhận . Tôi không nhận ra cô ta  chắc chắn là chưa bao giờ, ông Bliss ạ. Có điều cô ta trông được đấy. Quá được là đằng khác!" 

     "Rồi. ngoại hình trông được", Bliss phụ họa, nhưng được thế nào?"

     "À tóc cô ta vàng óng". Máu nghệ sĩ nổi lên, Charlie khua tay trong không khí, cố vẽ nên 1 mái tóc suôn dày chắc là vậy. "Tóc vàng thứ thiệt ấy nhé ông đã bao giờ thấy tóc vàng xịn chưa ? không phải thứ màu vàng bạc phếch giả tạo đâu. tóc vàng thật."

     "Ừ, tóc vàng thật" Bliss nhẫn nại lặp lại.

     Mắt xanh biếc. kiểu mắt biết cười ngay cả khi miệng chả cười ấy. Cao chừng này... Cằm cô ta chạm tới vạch tới vạch thêu thứ 2 trên vai áo tôi đây, tôi đây, thấy chưa? Không quá mập, nhưng cũng chẳng phải gầy đâu. Vừa một vòng tay ôm."

     Bliss  đưa mắt nhìn phía góc đối diện, tưởng tượng theo lời mô tả." Không phải", Gã lẩm bẩm" Cũng không đúng " như đang lật lại trong đầu hồ sơ người quen" người có vẻ giống nhất là Helen Raymond , nhưng mà..."

     Không phải đâu. Tôi nhớ cô Raymond mà ", Charlie đáp chắc nịch. " Không phải cô  ấy.Tôi gọ taxi cho cô ấy mấy lần rồi" Anh ta nói tiếp, "Với lại, tôi đoán chắc là ông không quen cô ta. Ông muốn biết vì sao không? Bởi vì cô ta cũng chẳng biết ông"

     "Sao cơ " Bliss ngạc nhiên." Thế cô ta đến đây để tìm tối làm cái quái gì chứ, lại còn định vào cả nhà nữa chứ ?"

     Charlie dường như vẫn chưa bắt kịp cuộc hội thoại." Cô ta chẳng biết tí gì về ông cả" anh ta  khẳng định hùng hồn. "TÔi có thử rồi, lúc đi lên ..."

     Vậy là anh đã để cô ta lên. Thế đúng thật là tờ 100 rồi.

     Nhận ra mình nói hớ, Charlie hắng giọng phản đối.

" Không phải đâu ông Bliss" anh ta cố gắng thanh minh." Ông còn lạ gì tôi nữa , tôi đâu có thế. Tôi ra vẽ đồng ý để cô ta lên và vào thang máy cùng. Tôi nghĩ đó là cách đuổi cô ta đi nhanh nhất: Giả vờ ưng thuận nhưng đến phút cuối thì..."

     "Cái đó tôi biết " Bliss đáp khô khan"

     "Lúc cùng nhau đi thang máy lên tầng 4 tôi nhớ đên vụ cướp năm ngoia1 ở đây. Thế là tôi nghĩ mình nên cẩn thận thì hơn. Tôi bắt đầu bốc mẽ cô ta bằng cách mô tả ông- theo hướng sai lệch hoàn toàn ấy - để thử . Tôi vờ hỏi , 'Ông ta tóc đỏ nhỉ ? cao lắm tầm mét tám nhỉ ? tôi mới làm ở đây nên hỏi lại cho chắc. Ở đây nhiều người thuê nhà lắm ' Cô ta cắn câu ngay 'Dúng rồi đấy 'cô ta bào ,' ông ấy đấy ' Trả lời vôi lắm dể tôi không để ý đó là lần đầu tiên cô ta được mô tả về ông" 

    "Thế ..." Bliss nói gã cũng đống ý rằng đó là điều mình sẽ làm. 

     "Tất nhiên, với tôi thế là đủ rồi" Charlie trấn an gã. " Khi nghe thấy thế là tôi thầm nhủ : không chơi trò mèo được đâu. ca tôi trực thì đừng hòng nhé . Nhưng tôi không nói gì với cô ta  vì...À cô ta ăn mặc thanh nhã từ trên xuống dưới, kiểu trang phục khiến cô khó lòng cư xử thô lỗ với họ được. Thế nên tôi cố tình tìm cách dối phó nhẹ nhàng. Tôi cố tình dùng nhầm chìa khóa giả bộ không mở được cửa mà cũng không có chìa khác nên không có cách nào cho cô ta vào nhà được. Chúng tôi xuống tầng, cô ta cũng coi như bỏ qua kiểu như không lúc này thì lúc khác sớm muộn gì cô ta cũng vào được thôi , dại loại thế. cô ta mỉm cười và nói'Dể lúc khác vậy ' rôi đi ra phố y như lúc bước vào. Thật lạ lùng một người ăn vận như thế mà lại đi bộ. Tôi dõi theo tới tận cuối phố mà không thấy cô ta gọi taxi, cứ thế cuốc bộ như thể lúc đó là mười giờ sáng. Cô ta rẽ vào góc phố rồi biến mất. O'Connor tay cảnh sát ấy đi ngang qua cô ta trên đường đi đến đây. Tôi còn thấy hắn ngoái nhìn lạ. cô ta đúng là trong rất được.

     '' Chỉ là hoa ven đường để ngắm thôi mà." Bliss nhận xét. Chỉ còn 1 điều khúc mắc này. Nếu tôi không quen cô ta, và theo cách anh mô tả thì cô ta cũng chẳng biết tôi, thì chuyện quái gì đây nhỉ ? cô ta mò đến đây làm gì ? Có khi cô ta nhầm tôi với người khác ? " .

     " Không đâu cô ta gọi đích danh ông luôn, cả họ lẫn tên. Ông 'Ken Bliss' Cô ta hỏi khi mới vào đây.

     "Lúc đến cô ta cũng không đi xe à ?" 

     " Không, không biết cô ta từ đâu cuốc bộ đến, rồi lúc đi cũng thế. Diều lạ lùng nhất tôi từng gặp. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bíẩn