Bliss

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Chiếc xe taxi phanh gấp trước cổng khu chung Cư Bliss ở, khiến gã chúi người về phía trước. Rược trong dạ dày gã như cuộn lên sau cú này, không phải vì quá nhiều rượu trong đó mà là vì gã mới uống xong.

 
     Gã ra khỏi xe, chạm đầu vào khung cửa khiến mũ bị lệch. Gã chĩnh lại cho ngay ngắn, tìm kiếm A''tiền lẽ, đánh rơi một đồng xu xuống vỉa hè. Gã không say bí tỉ, gã chưa bao giờ để bản thân bê tha đến nỗi ấy. Ai nói gì với g,  gã đều biết, mà gã nói gì với ai, gã cũng nhớ cả. Gã cảm thấy thoải mái. Không quá nhiều, cũng không quá ít. Trong đầu lúc nào cũngcos ý nghĩ về Marge*( cách gọi thân mật của Marjorie) có vẽ như gã sắp đạt được điều gì đó với nàng.  Chẳng ai dại gì nhấn chìm suy nghĩ đó vào trong rược cả.

 
     Charlie,  đang ca trực đêm, xuất hiện sau lưng gã khi gã đang trật tiền cho bác tài xế. Hôm nay Charlie đón khách hơi trễ hơn so với thường ngày, do anh ta nán lại ở sảnh để đọc nốt đoạn cuối cùng của phần bình luận thể thao rồi mới đi ra. Nhưng lúc này đã hai giờ rưỡi đêm rồi,. Có ai hoàn hảo đâu chứ.

 
     Bliss quay người lại."Chào Charlie "


     "Chào ông Bliss". Charlie giữ cửa mở cho gã, Bliss liền đi vào. Charlie theo sau,  hoàn thành nhiệm vụ mức độ đáng hài lòng. Anh ta ngáp, Bliss cũng ngáo theo cho dù khingo nhìn thấy- vấn đề này hẳn cũng khiến các chuyên gia siêu hình học phải quan tâm.

 
     Trên sảnh có treo một tấm gương.  Bliss bước lại, soi mình như mọi ngày. Thông thường có hai hình ảnh phản chiếu lại: một là "mình ổn đấy, tối nay thế nào nhỉ"-đó là hình ảnh gã đi ra ngoài,  hai là "mệt chết đi được, leo lên giường được là may "- đó là hình ảnh khi gã trở về.

 
     Lúc này, Bliss thấy một gã khoãng hai mươi bảy tuổi, tóc cắt ngắn đang nhìn lại mình. Mái tóc vắng sẫm được cạo sát đến nỗi hai bên đầu chân tóc ánh bạc. Mắt nâu, người vuông vức, cao nhưng khingo đến nỗi như cái sào. Tay này biết hết mọi điều về gã - Bliss. Không đẹp trai, nhưng làm gì có ai muốn đẹp trai chứ nhỉ? Đến cả Marge Elliott còn không quan tâm xem gã có đẹp trai hay không mà."Miễn sao anh vẫn là Ken*(cách gọi thân mật của Kenneth) " nàng đã nói như thế.

 
     Gã thở dài, lấy tay gỡ bông hoa trắng héo úa đang lunhx lẳng trên khuyết áo, cánh rụng lả tả xuống sàn. 


     Bliss moi ra một bao thuốc nhăn nhúm, lấy một điếu cho mình rồi nhòm qua cái lỗ nhỉ ở góc bao bên phải, thấy còn một điếu nên mời Charlie." Chẳng có sự yêu thương nào lớn hơn*"(Trích Kim Thánh, Jonh 15:13<ND>), gã nhận xét.


  Charlie nhận điếu thuốc, đoán chừng giờ này chắc chẳng còn ai vào đây nữa.


     Bụng Charlie tròn như cái trống. Anh ta khó mà lau chùi phần dưới của cấy cột bằng đồng chống mái hiên,  nhưng từ giữa thân cột trở lên thì luôn sánh bóng như gương. Anh ta cũng dư sức đỡ những gã say xỉn Cisco trọng lực gấp đôi mình. Charlie đã đảm nhận công việc gấc đêm ở tòa nhà từ trước khi Bliss  dọn đến ở. Bliss thích anh ta, anh ta cũng ưa Bliss. Gã từng cho Charlie  hai đô la vào dịp giáng sinh, thêm hai đô la nữa chia làm bốn lần trong cả năm. Nhưng đó không phải là lí do,  Charlie thích gã, thế thôi.  


     Bliss châm lửa cho cả hai, trước khi quay người bước tới thang máy. Charlie nói,  "À, suýt quên mất chuyện này, ông Bliss. Tối nay có một quý cô trẻ tuổi đến tìm ông đấy"


     "Vậy à? Tên gì thế?" Bliss  thờ ơ hỏi lại. Chắc không phải Marge rồi, thế nên có gì đáng làm nữa đâu. Gã dừng bước, mật hơi ngoảnh lại để đón câu trả lời.

     " Tôi chịu!" Charlie trả lời." Tôi không moi được tên dù đã hỏi hai, ba lần rồi." Anh ta nhún vai.         "Cô ta không muốn nói thì phải''.

     "Chẳng sao" , Bliss nói. Đúng là chẳng sao thật.  

     " Cô ta muốn lên nhà để đợi ông ", Charlie nói thêm. 


     "Ấy ấy, đừng có làm như thế", Bliss vội nói. "Thời đấy qua rồi"


     "Tôi biết chứ. Tôi đâu có làm thế, ông Bliss, đừng lo... "Charlie nhấn mạnh để thể hiện sự chân thành, sau  sau đó nói thêm kèm theo cái lắc đầu kín đáo, "nhưng có vẻ cô ta rất muốn thế". 


     Có điều gì đó trong cách nói của Charlie gợi lên trí toàn mò của Bliss. " Anh nói cụ thể xem nào" .  Kẻ bước trở lại một bước quay thẳng đầu và vai về phía Charlie. 


     "À cô ta đứng ngay chỗ này với tô,  chếch ra một chút , cạnh cái gương. Sau khi tôi gọi ông mà không thấy trả lời, cô ta hỏi,' Hay tôi lên đó đợi nhé?' tôi bảo ' tôi không biết đâu thưa cô. Tôi không được cho phép...'Ông biết đấy tôi cố cản cô ta. cô ta liền mở cái xắc tay mình giữ khư khư, ra vẻ tìm cái gì đó như đang tìm cái son môi chẳng hạn. Tôi thấy ở trên cùng là tờ một trăm đô la, đang nhìn tôi chằm ấy. Chắc ông không tin đâu, nhưng tôi tận mắt thấy..."

     Bliss cười khùng khục với vẻ giễu cợt không ác ý. "Anh nghĩ cô nàng dâng anh tờ đó để anh đưa cô ta lên à, Charlie thân mến ?" Gã nhướng mày ngạo báng. 

     Chẳng gì có thể làm lụi vẻ nhiệt thành trong đôi mắt Charli. " Tôi biết rõ mà, ông Bliss, sao mà nhầm được. Nhìn cách thức của cô ta là chắc luôn. Cô ta để miệng túi mở toang, ngón tay lần mò bên trong nhưng không gây xáo trộn gì hết. Tờ tiền nắm phẳng lì ở trên cùng. Cô ta nhìn tiền rồi lại nhìn tôi, thẳng vào mắt tôi này, còn hơi dứ cái túi ra nữa, không dí vào thẳng tôi, ông hiểu rồi đấy, nhưng có dứ ra ngoài để tôi hiểu ý. Tôi làm nghề này bao nhiêu năm, tôi còn lạ gì nữa"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bíẩn