Chương 1: Bliss

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

        Mặt trăng kia...
        Mi thấy ta đứng một mình,
        Tâm trí không mộng tưởng, 
        Trái tim không tình yêu.
        Mặt trăng kia...
        Mi hẳn biết ta ở  đây làm gì...
                     -Ridgers và Hart

         Season I: NGƯỜI PHỤ NỮ
          "Julie, Julie ơi" Tiếng gọi bám theo người phụ nữ suốt bốn đợt cầu thang. Tiếng gọi đó là âm thanh mềm mại nhất mà cũng mạnh mẽ nhất mà đôi môi có thể phát ra được.  Nhưng nó không khiến cô do dự, không ngập ngừng một bước ra đón ánh mặt trời, chỉ thế thôi.
          Có một thiếu nữ đứng cạnh va li đợi cô ở cửa, dường như không tin vào mắt mình khi cô bước tới,lòng  phân vân không biết cô lấy đau ra sức mạnh để vược qua chuyện đó. Cô như đọc được suy nghĩ này, liền trả lời câu hỏi chưa thốt ra," Mình từ biệt họ chẳng dễ dàng gì, họ cũng vậy. Có diều mình đã quen rồi, còn họ thì chưa. Mình đã có nhiều đêm dài khiến bản thân cứng rắn,  còn họ chỉ mới một lần. Mình đã trải  qua cả nghìn lần rồi." Không hề đổi ngữ điệu cô nói tiếp, "Bắt taxi thôi, có một chiếc ở đằng kia! "
          Người thiếu nữ nhìn cô dò hỏi khi chiếc xe chạy tới."Ừ cậu muốn thì tiễn mình cũng được. Bác tài, tới ga trung tâm nhé! "
          Cô không ngoái nhìn ngôi nhà,  không ngoái nhìn con phố đang lùi dần phía sau. Cô cũng chẳng nhìn ra những con phố thân quen kế tiếp vốn là biểu trưng cho thành phố nấy nới cô lớn lên và trưởng thành.
          Ở quầy vé, họ phải chờ vì có người tới trước. Người thiếu nữ đứng bơ vơ một bên" cậu định đi đâu "
          "Cũng chưa biết nữa. Mình chưa tính toán được gì cả." Cô mở túi xách tay, chia cuộn tiền nhỏ làm 2 phần không đều nhau,  cầm lấy phần nhỏ hơn.  Cô bước tới cửa bán vé,  đẩy tiền vào.
          Chỗ này đủ cho tôi đi bao xa, chuyến trong ngày ấy? "
          Ngần này đủ cho cô đến Chicago.  Còn thừa chín mươi xu"
         " Thế thì cho tôi một vé một chiều." Cô quay lại với người thiếu nữ. "Giờ cậu về nói với họ như thế nhé "
          " Nếu cậu không muốn thì mình không tiết lộ đâu, Julie à."
          "Có sao đâu tên của một nơi nào đó quan trọng gì khi mình một đi không trở lại? "
          Hai người ngồi phòng chờ một chút, rồi đi xuống phía đường tàu, đứng ở cửa ra chờ tiếp.
           "Hôn tạm biệt nào, như bọn mìn từng làm hồi bé ấy." Môi họ chạm nhẹ. " đúng rồi"
          Julie ơi mình biết nói gì bây giờ?"
          " Cứ nói ' vĩnh biệt 'thôi. Trong cuộc đời này người ta còn gì để nói với nhau nữa cơ chứ? "


         " Julie yêu quý, mình hi vọng sẽ sớm gặp lại cậu"


          " Không bao giờ đâu"

           Sân ga lướt về phía sau.  Con tàu lao qua 1 hầm dài rồi lại ngoi lên trong ánh nắng, lăn bamhs trên những trụ cầu cao ngang với tầng trên của những tầng chung cư,  những con phố lướt qua như những khe hẹp trên hàng rào.
          Đoàn tàu chạy chậm lại trước cả khi nó đạt được vận tốc tối đa." Phố Hai Lăm" Tiếng người soát vé trong toa. Người phụ nữ quyết tâm ra đi này với lấy chiếc  vali, đứng lên, bước giữa hai hàng ghế như thể đây là chạm cưới của hành trình chứ không phải khỏi đầu.
          Cô đứng chờ săn khi tàu dừng.  Cô bước ra ngoài, đi dọc sân ga tới cổng, men theo cầu thanh ra phố. Cô mua một tờ báo ở quày tại phòng chờ, chọn một cái ghế ngồi xuống, lật trang cuối ra xem phần rao vạch cô cuộn tờ báo lại cho vừa rồi lấy ngón tay dò theo cột có tựa PHÒNG ĐỦ TIỆN NGHI.
          Ngón tay dừng ngẫu nhiên ở một cái tên mà cô chẳng buồn để ý xem những tiện nghi kèm theo là gì. Móng tay cô bấm sâu vào giấy để đánh dấu vị trí. Cô kẹp tờ báo vào nách, nhát vali rồi ra ngoài gọi taxi.  "Đưa tôi tới chỗ này. Đây". Cô đưa tờ báo cho tài xế.
         Bà chủ nhà lặng lẽ đunhws chờ cô quyết định,  cửa phòng vẫn mở. Cô quay lại nói với bà ta, "tôi thấy chỗ này phù hợp rồi. Tôi sẽ Trả tiền ngay cho hai tuần đầu."
          Bà chủ nhà đếm tiền xong mới viết giấy biên nhận. "Cô tên gì?" Bà ta ngước lên hỏi.
          Cô liếc về phía vali,  nơi có chữ" J. B. " mạ vàng bóng loáng một thời , giờ chỉ là mấy chỉ cái mờ mờ giữa hai khóa."Josephine Bailey."
          "Tôi gửi giấy biên nhận, cô Bailey.  Hi vọng cô thoải mái khi ở đây. Phòng tắm ở tầng sảnh, đi qua hai cánh cửa phía bên... "
          "Được rồi cảm ơn bà. Tôi sẽ tìm được. " Cô đóng cửa khóa từ bên trong. Cô bỏ mũ, cởi áo choàng, mở chiếc vaili nhìn như mới được chuẩn bị cho một chuyến đi kéo dài 50 dãy phố, hay cho cả một đời người.   
          Phía trên bồn rửa mặt có một tủ  thuốc bụi phủ mờ. Cô đến đó, mở ra,  kiễng chân tìm kiếm thứ gì đó. Đúng như cô đoán, ở cái giá trên cùng có một lưỡi dao cạo gỉ sét do một khách nam nào đó bỏ lại đây từ lâu.
           Cô cầm lưỡi  dao quay lại chỗ vali,  cất lượn quanh vết mờ ở nắp, lột lớp giấy bồi trên cùng để không còn dấu vết gì cả.
          Rồi cô lần giở những món đồ bên trong,  cắt chỉ trên quần áo lót, áo sơ ngủ áo  cánh gỡ bỏ tiếp hai chữ cái một thời đại diện cho mình trên từng cái một.
          Quá khứ đã bị gạt bỏ, cô vức lưỡi dao vào sọt rác tỏ mẩn lau chùi đầu ngón tay.
          Cô tìm trong ngăn ảnh ở nắp vali lục một bức ảnh nam giới.  Cô lấy ra, giơ trước mặt, chăm chú nhìn hồi lâu.  Chỉ là một người bình thường, không có gì nổi bật: không quá đeo trai,  mắt mũi hay miệng cũng như mọi người. Cô ngắm bức ảnh rất lâu.
          Cô tìm được một hợp diêm trong túi xách, liền cầm bức ảnh ra chậu rửa, châm lửa đốt bức ảnh từ góc, giữ  nó trên tay cho đến khi cháy hết.
          " Vĩnh biệt". Cô thì thầm, cô quay lại với chiếc vali.  Những gì còn lại trong cái ngăn nhỏ dưới nắp vali là một mẫu giấy có viết tên bằng bút chì. Cô phải khá  vất vả mớ lấy được nó ra.  Tìm kĩ hơn co lôi ra bốn mẫu giấy khác tương tự.
          Cô gom hết lại một chỗ, nhưng không đốt ngay mà nghịch nghịch một lúc với vẽ thờ ơ nhàn nhã. Cô đặt chúng lên mặt bàn trang điểm, mặt trắng lật lên trên di qua di lại, cô nhặt một tờ lên, liếc mắt nhìn nội dung trên đó. Tiếp đến, cô thu cả năm mẫu giấy lại, đốt toàn bộ tại bồn rửa.
          Cuối cùng,cô tới bên cửa sổ, nhìn ra ngoài hai tay tì vào gờ tường rắn chắn, bám chặt lấy nó. Dường như cô muốn nhoài người về phía thành phố bên dưới như thể nơi đó xắp có chuyện gì lớn xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bíẩn