Bliss (Phần tiếp theo)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

          Corey có vẻ không tin lắm. " Cậu nghĩ là tay gác cổng lại chịu bỏ qua cơ hội ngon ơ để kiếm một trăm đô la à? Bịp cậu đó thôi ."

         "Cái đó thì tớ không rõ . Bản thân giá trị của số tiền đã đảm bảo tính xác thực cho cậu chuyện. nếu anh ta muốn nói dối thì chỉ cần bị ra tờ 10 hay tờ 20 đô là cùng ."

          " Ờ thế anh ta làm gì? Cho cô ta vào "

          "Cứ nhìn cách anh ta kể là thấy tờ một trăm đô đô đó gần như đã hạ gục được anh ta. Anh ta đã đưa cô ta lên , gần như mở cửa cho cô ta vào nhà rồi. Nhưng anh ta cho rằng tốt hơn nên thử xem cô ta có biết tớ thật không thì hơn. Thế là anh ta tả lung tung cả lên, hoàn toàn không giống tớ ngoài đời chút nào. Cô nàng sập bẫy và xác nhận lời anh ta, nghĩa là cô ta chưa bao giờ gặp mặt tớ .

          Dĩ nhiên, thế là xong rồi . anh ta sợ không dám tiến tiếp lấy cớ không có chìa kháo hay sao đó để từ chối khéo. Bộ trang phục sang trọng của cô ta khiến nha ta không giám nặng lời .Thấy không ăn thua gì , cô ta mỉm cười , nhún vai, rồi sải bước ra phố. "

          Corey hứng thú chòm cả về phía trước ." có thật là cậu không nhận ra cô ta từ lời miêu tả ?"

     " Thật mà. tớ chẳng nói với cậu rồi còn gì , chính cô ta cũng không nhận ra tớ ?"

     " không hiểu cô ta định làm gì nhỉ ?"

     " Chắn chắn không phải để khua khoắng của cải trong này rồi, vì cô ta đám bỏ tận một trăm đô la để mua vé vào nhà mà . Phải là ảo thuật gia mới moi nổi một trăm đô la từ đâu đó trong căn hộ tớ ."

          Corey gật gù đồng tình.

          Bliss đứng lên . " Đi thôi " Gã mĩm cười đầy lo lắng. " Tớ ưa tất cả các khía cạnh của việc kết hôn , ngoại trừ mấy cái thủ tục trước đám cưới ... như tối nay chẳng hạn." 

     " Điều tớ ưa nhất ", Corey nói, " là không để cái đám cưới nào xảy ra ."

          Họ đang đợi thang máy ngoài hành lang thì nghe tiếng chuông điện thoại ngân nga đâu đó đằng sau mấy cánh cửa đóng kín .

          Bliss vểnh tai nghe ." Nốt Sol giáng điện thoại nhà tớ đấy , để tớ quay vào một lúc . Có khi là MARGE gọi."  

          Gã quay lại cửa căn hộ, lục túi tìm chìa khóa nhưng đánh rơi nên cuối xuống nhặt. Corey thò chân vào thang máy để giữ cửa mở . " nhan lên kẻo người khác gọi thang máy mất bây giờ ", anh ta giục .

          Bliss mở cửa . Căn phòng đầy tràn tiếng chuông điện thoại rồi bất ngờ tắt ngúm, không thấy kêu trở điện thoại lại gã trở ra và đóng cửa lại ." Không kịp bên kia tắt máy rồi ."

          Trên đường đi xuống , Corey gợi ý. " Chắc vẫn là cô nàng kì bí đó rồi "

     " Nếu đúng thế ", bliss làu bàu , " hẳn là có gì đó cô ta khao khát lắm , dù tớ không rõ nó là gì ".


     Còn lại một mình với MARGE , đứng tách khỏi những người khách dự tiệc , gã gãi gãi sau gáy , ra chiều lúng túng giả giả bộ . " Giờ thì thế nào nhỉ ? Anh đã xem kha khá phim nên cũng biết qua mấy chiêu . À , thử kiểu nhắm mắt truyền thống nhé , thế là an toàn nhất. Em nhắm mắt lại đi rồi đưa ngón tay ra ."

     Nàng ngay lập tức chìa ngón tay ra về phía gã.

     Gã gạt đi. " Không phải ngón đó. Giúp anh chút đi nào. Anh mà cuốn quá thì ..."

     "Ối , nhầm ngón sao ? Anh phải nói rõ ra chứ làm sao em biết anh đang định cắn ngón tay em hay làm gì khác ?"

     Rồi đến phần trao nhẫn . Hai mái đầu chụm lại, đôi tình nhân cùng nhau đứng nhìn vật chứng tình yêu, tay đan tay đầu âu yếm . Họ rủ rỉ rù rì như đôi chim cu, nói với nhau bằng ngôn ngữ mà chỉ những kẻ đang say trong biển tình mới hiểu. Đột nhiên, họ chợt nhận ra có người đang nhìn mình chằm chằm, liền đồng thời quay đầu lại một cô gái đứng nơi ngưỡng cữa bất động như thể đã bắt rễ vào sàn nhà .

     Không bị sợi dây đeo nào bó buộc, đôi bờ vai trắng ngần nhô cao trên bộ váy cao nhiều lớp, chân váy xòe rộng. Một tấm khăn voan đính hạt huyền lấp lánh choàng qua mái tóc vàng ruộm như được phủ bột ngô.

     Sự đồng cảm - hay sự nhạo báng?-thoáng qua nơi khóe miệng rồi biến mất trước khi người ta có thể xác định rõ ràng ." Xin thứ lỗi ", cô ta khẽ nói trước khi bước đi.

     "Cô gái này thu hút đến lạ !" Marjorie buột miệng thốt lên, mắt vẵn đăm dăm nhìn vào khuôn cửa trống như bị thôi miên. 

     "Cô ta là ai ?"

     " Em không biết . Hình như có lần em thấy cô ta đi cung Fred Sterling và hội bạn thì phải. Nhưng nếu có đươch giới thiệu thì em cũng không nhớ ra ."

     Họ lại cùng nhìn xuống chiếc nhẫn . Nhung hỡi ôi , phép màu nhiệm đã tan biến , bàu không khí lãn mạn đã hóa thinh không , họ chẳng thể nào dấy lên ngọn lửa say mê khi nãy. Cả căn phòng cũng mất đi vẻ ấm cúng. phải chăng ánh nhìn đó đã gieo rắc giá lạnh lên người và vật .          Nàng rùng mình: " ta vào với mọi người đi"

     Bữa tiệc đã gần tàn, gã và nàng vẫn mải mê khiêu vũ. những động tác xoay vòng, nhún chân hờ hững chẳng qua chỉ là cái cớ đẻ che đậy một cuộc trò chuyện riêng tư. Gã thì thầm ,"Mình lấy căn hộ ở đường Tám Tư nhé. Nếu tay đó bớt cho mình năm mươi đô mỗi tháng như đã hứa... với số đò đạc họ bố trí thì chúng ta có thể sửa sang lại căn hộ ..."Nàng thủ thỉ, "cái cô mặc đồ đen không hề rời mắt khỏi anh một chút xíu nào. Em để ý thấy là côi ta cứ dõi theo anh suốt cả một buổi. Nếu vào một tối nào khác thì em đã cảm thấy bất an rồi đấy."Gã ngoáy đầu lại," cô ta có nhìn anh đâu "

     "Lúc nãy thì có em vừa mới nhắc anh xong là cô ta lại lảng đi".

     "Mà cô ta là ai nhỉ ?"

     Nàng nhún vai : Em cứ tưởng cô ta đến cùng Fred Sterling và bạn bè của anh ấy. anh ấy đi đâu chẳng kéo cả hội. Nhưng anh ấy đã về một lúc rồi mà cô ta vẫn đứng đây, có lẽ vì muốn ỏ lại một mình . Dù có là ai thì em vẫn thích cách cô ta cư xử, không phải dạng con gái rẻ tiền đâu. Em để ý hết mà,cả tối nay cô ta toàn bị làm phiền thôi, tội nghiệp. cứ mỗi khi cô ta định lỉnh ra ban công một mình thì có 3 đến 4 quý ông cứ tưởng đó là lời mời gọi rồi lẽo đẽ bám theo. Chưa đầy một phút cô ta lại quay vào , thường là từ cửa bên , vẫn đi một mình. Cô ta làm thế nào để cắt đuôi được nhanh thế thì em không biết, nhưng hẳn cô ta phải cực kì điêu luyện. Mấy quý ông kia cũng lần lượt quay lại, mặt thộn ra như là vừa mới bị từ chối phũ phàng. màn đấy diễn ra mấy lần rồi.          Nàng chạm nhẹ vào ve áo gã để ra hiệu họ dừng lại giữa chừng."có thêm mấy người nữa sắp ra về. em ra tiễn khách rồi quay lại ngay anh yêu. Nếu thấy nhớ nhung khi em đi vắng thì em ráng mà chịu?"

     Gã dõi theo bước chân nàng, đứng đó như cột cờ nhìn lá cờ mới bị hạ xuống và mang đi mất. Dến khi không còn nhìn thấy tà váy xanh nhạt của nàng nơi đầu phòng phía xa, gã mới quay người đi ra ban công, tìm chút không khí trong lành. gã thấy dinh dính dưới cổ áo, khiêu vũ lúc nào cũng khiến gã nóng hết cả người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bíẩn