BLISS( Phần tiếp theo)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


          Ánh đèn chói lọi từ thành phố hắt ngược lên như những thanh nan hoa ánh sáng của một bánh xe khổng lồ méo mó. Dường nư ai đó đã ném một cục bột năng phát sáng lên nền trời đêm, để lại một ánh trăng mờ tỏa ánh ngọc trai. Gã châm một điếu thuốc như thường lệ, sau mỗi lần khiêu vũ, trong những lúc đợi nàng về bên gã. Tâm trạng thư thái, gã nhìn xuống thành phố bên dưới, nơi có thời gã từng suýt chết. " giờ ta ổn rồi ", gã nghĩ . " Ta còn trẻ , lại có tình yêu , tiền đồ rõ ràng . Phần còn lại thì đơn giản thôi ". ban công chạy suốt mặt tiền căn hộ tầng thượng Một đầu ban rẽ ngoặt sang cạnh bên canh hộ, nơi mặt trăng không bén gót theo được , để lại một khoảng tối sẫm. Chỗ đó không có những cửa sổ chạm sàn mà chỉ có một cửa sổ ngách ít người sử dụng, chắn không để ánh sáng lọt qua. Gã di chuyển tới chổ rẽ vì có một cặp khác trên lối đi, mà gã thì không muốn làm phiền họ. Gã đứng vào đúng chỗ góc vuông nơi hai nhánh ban công gặp nhau. Giờ thì gã có hai góc nhìn thay vì một như trước. Rồi đột nhiên cô gái mặc váy đen xuất hiện, đứng cách gã chỉ một hai bước chân, phóng tầm mắt ra khoảng không trước mặt giống như gã vậy. Chắc hẳn cô ta đã đi qua lối của ngắt mà không ai biết rồi tiến tới gần gã. Với bộ váy đen tuyền bị vùng tối họ đang đứng nuốt trọn, cô ta như một bức tượng bán thân bằng cẩm thạch trắng muốt, lướt trong không trung mà không cần chân đế bên dưới.

     "Khung cảnh lộng lẫy nhỉ?". Gã bắt chuyện. Dù gì họ cũng đang dự cùng một bữa tiệc. Cô ta không có vẻ gì là muốn nói về chuyện đó, hoặc có lẽ cô ta thấy cảnh quang này chẳng có gì hấp dẫn. Đúng lúc đó thì Corey xuất hiện với dáng vẻ hăm hở của kẻ chinh phạt. Hẳn là anh chàng đã để mắt đến cô nàng từ trước rồi, nhưng hẳn đến giờ này thì vận may mới mỉm cười với anh ta. Sự hiện diện của Bliss cũng chẳng làm anh ta bận tâm ."Cậu vào trong đi ",anh ta trịch thượng." Đừng ở đây làm kì đà cản mũi cậu đính hôn rồi đấy nhé!". Cô gái lập tức chen ngang, "Anh sẵn lòng giúp tôi 1 việc chứ ?"

"Tất nhiên rồi "

"Vậy thì lấy cho tôi 1 ly lớn Highball sủi bọt (Highball nghĩa: là một loại cocktail được pha trộn từ một phần là rượu mạnh và một tỉ lệ lớn hơn các loại thức uống không cồn khác )

     Anh ta ngoắc ngón tay về phía Bliss ." Anh chàng này giỏi việc đó hơn tôi đấy ."

      "Rượu từ tay anh đưa sẽ ngon hơn ". Chiêu thức đơn giản mà hiệu quả 

     Corey mang rượu quay lại. Cô ta nhận lấy rồi đưa ly ra phía trên bờ tường, chầm chậm nghiêng miệng ly cho đến khi rượu trong đó đỏ hết ra ngoài. sau đó đẩy cái ly trở lại." Giòe hãy lấy thêm ly nữa " Corey hiểu ý ngay. Khó mà hiểu sai ý cô ta. Lớp vỏ sứ mỏng manh của một quý ông thành phố ngọt ngào lập tức vỡ vụn và một trong những cánh rừng bên trong bung ra ngoài. Đó không phải là một cánh rừng hiền hòa. Khuôn mặt anh ta đột nhiên trắng bệch, khóe miệng cong lên như một con thú săn mồi máu lạnh. Anh ta bước tới, hai tay hướng thẳng cổ họng cô gái .

     "Ấy... bình tĩnh nào!" Bliss nhanh chóng sấn vào, chạm hai cánh tay trước khi chúng chạm tới cô gái, đẩy chúng lên trên cao. Đến lúc hai cánh tay chạm xuống thì Corey cũng đã kiểm soát được bản thân> Anh ta nhét tay vào túi để đảm bảo chúng nằm yên trong đó . Sự phẩn nộ lúc này mới trài dâng thành ngôn từ , sau khi hành động đấ bị kiềm chế.

     " con nào tưởng là bỡn cợt được với tao cũng...!" Anh ta quay người bỏ đi theo lối cũ.

     Bliss cũng định theo bước anh ta. Rốt cuộc thì cô ta có ỳ nghĩa gì với gã đâu chứ? Cô gái vội đưa tay níu gã lại. " Dừng đi tôi có chuyện muốn nói với anh" Cánh tay lập tức rụt lại ngay khi cô ta thấy lời nói của mình đã đạt được mục đích. Gã đứng lại chờ cô ta nói.

     " Anh không biết tôi đúng không ?"

     " cả tối nay tôi vẫn băn khoan cô là ai ". Thật ra gã không hề băn khoan. Gã chẳng quan tâm cô ta là ai như mấy tay đần ông khác ở đây. Chỉ là câu nói đãi bôi mà thôi." Anh đã thấy tôi một lần mà không nhớ đấy thôi. Còn tôi thì vẫn nhớ. Lúc đó anh ngồi trong ô tô với bốn người khác..."

     " Tôi từng ngồi trong ô tô với bốn người khác vô số lần, nhiều đến mức không đếm xuể..."

     " Biển số xe là D3827."

     " Tôi nhớ sô má kém lắm." 

     " Chiếc xe đang ở ga trên đường Exterior, khu Bronx . Từ đó đến nay chưa có ai dùng. Lạ nhỉ? Chắc nó vẩn nằm gỉ sét ở đó ..."

     " Thực tình tôi không nhớ chuyện ấy ", gã ngạc nhiên " tóm lại cô là ai nhỉ cô xuất hiện như điện xoẹt ấy..."

     " Nhiều điện quá là chập mạch đấy." Cô gái lùi lại một, hai bước như muốn thể hiện rằng sự hứng thú của mình dành cho gã đã không còn nữa, nó biến mất đột ngột  như khi xuất hiện cô ta gỡ chiếc khăn hạt huyền ra khỏi đầu, hai tay dang thẳng ra trước mặt đẻ cho tà khăn bay phấp phới trong gió. Bất chợt cô ta khẽ kêu lên. Tấm khăn không còn ở đó, hai tay cô ta vẫn giũ nguyên vị trí. Một sợi dây điện lẫn và màn đêm, nối chéo từ nơi cô ta đứng tới nơi nó bấu vào tường bên dưới bởi một mẩu sứ cách điện . Cô ta ngoảnh mặt nhìn gã, giả đò ngạc nhiên, rồi vươn mình cuối đầu xuống nhìn. " Kia, ngay kia kìa. Nó mắc lại cái thứ tròn tròn trắng kia..." Cô ta cố với tay dò dẫm trong khoảng không phía dưới . Một lúc sau, cô ta thẳng người cười khoái chí," Chỉ thiếu một chút là ngón tay tôi chạm đến chiếc khăn được rồi . Tầm với của anh dài hơn, anh có thể giúp tôi được không ?"

     Gã leo ra, khuỵu gối đứng trên bờ tường, một tay bám vào gờ trong để đảm bảo mình không rướn người đi quá xa. Gã quay đầu khỏi cô ta, tìm kiếm chiếc khăn. Cô gái bước tới sau lưng gã, đẩy long bàn tay ra như một củ chỉ chối bỏ đức tin, rồi nhanh chóng rút lại ngay. Động tác nhẹ nhàng ấy khiến cô ta thở hắt ra, một lời giả thích, lời nguyền rủa và sự kết án trong cùng một âm thanh.

     " Bà Nick Killeen!"

     Gã hẳn đã nghe thấy. Âm thanh đó đã bật một tia sáng trong đầu gã trước khi tâm trí và sinh mạng gã lụi tàn trong bóng tối .


     Trên bờ tường chẳng có gì. Chỉ có cô và màn đêm ở bên nhau. Vọng qua của sổ tầng thượng, ở bên kia khúc quanh, vang lên điệu nhạc rumba rộn ràng từ chiếc đài và những tiếng cười giòn giã. Giọng một người to hơn cả, " cố lên, sắp được rồi !" Một lúc sau cô đi vào nhà thì thấy Marjorie bước đến. " Tôi đang tìm hôn phu của mình." Marjorie tự hào thể hiện mối ràng buộc giữa hai người, tay miết lên chiếc nhẫn với sự phô trương mà chính cô gái cũng không để ý" Anh ấy có ở ngoài kia không?". Người phụ nữ mặc đò đen mỉm cười lịch sự." Lúc trước tôi có thấy anh ấy ở đó." Cô tiếp tục bước đi, bước đi dài nhưng không quá vội vã, thu hút thêm nhiều vài cặp mắt nam giớ theo giỏi. Mấy cô giúp việc và người quản gia không còn trực ở phòng giữ mũ áo cạnh cửa, chỉ quay trở lại khi họ được gọi. Trong lúc cánh cửa trước từ từ khép lại phía sau mà không có gặp sự cản trở nào, chiếc điện thoại nối trực tiếp với lễ tân tầng dưới đổ chuông. Một hồi sau mới có người nghe máy. Marjorie trở vào từ ban công, nói với người đứng gần nhất, " lạ thật không thấy anh ấy ở ngoài đó. Mẹ cô gái, người buộc phải trả lời điện thoại lúc trước , hét lên một tiếng thảm thiết ở đâu đó gần cửa tòa nhà. Bữa tiệc chính thức kết thúc.


                                                                                  Hết Chương I

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bíẩn