Phần 6- END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cô gái ngồi đối diện anh, ko nói j', cô ăn phần thức ăn của mình mà ko nhìn anh lẫn bố mình

-nó bị như vậy được hai năm rồi

Cô gái ko ăn nữa mà nhìn anh chăm chăm ko nói j', rồi dơ tay lên

-nó có vẻ muốn làm quen với anh

Khuôn mặt nở một nụ cười rất đẹp

Anh đưa tay mình đặt lên tay cô

-assssssssssssssssssssssss

Anh hốt hoảng khi cô hét thé lên vừa lúc anh chạm tay vô cô

-bĩnh tĩnh nào

Ôm cô gái ông dỗ dành

Cô gái rên

-về......về.......

-phải ngoan mới được về

Cô gái thôi rên mà im lặng trên vai bố mình

************

Tiềm vẫn ko thôi suy nghĩ về ng' con gái đó

Ng' con gái giống Tiên như tạc

Cô như một con cún cần được che chở, anh thấy tội nghiệp cho ng' con gái đó

-----tự nhiên thấy lười viết ghê, tuy là gần hết rồi

-thưa tổng giám đốc, đây là hồ sơ ông cần

Tiềm lấy tập hồ sơ từ tay Vinh

Anh mở ra xem, rồi trầm ngâm

Ng' vợ trước của Khôi trước khi qua đời ko để lại cho ông ng' con nào

Vậy Lam là ai?

Sao ông Khôi lại nói dối

Tiềm càng tin hơn, cô gái đó chính là Tiên

----------

-tôi ko nghĩ anh lại tới chơi nữa?

-tôi thik căn nhà này

-cám ơn cậu đã thik nó

Vị quản gia nói:

-thưa ông trà đã mang lên

Quay sang anh ông nói:

-mời cậu ra vườn uống ngụm trà

Tiềm thấy thoải mái khi nói chuyện với Khôi, ông ko nói j' về bản thân hay Lam mà chỉ đơn thuần là công việc

-cậu thik du lịch chứ

Câu nói khiến anh nhớ tới Tiên, cô rất thik du lịch nghỉ hè nào anh cũng phải dành 1tuần để đi đâu đó với cô

Có lần anh lạc mất Tiên, lúc đó tưởng chừng anh như vỡ tim ai ngờ, Tiên ở ngay trước mũi anh

Cô đang ngủ ngon lành trên băng ghế chờ mà anh ko biết

Cô ngủ một cách ngon lành, khiến anh bực mình, ở đâu cô cũng có thể ngủ mà ko sợ j'

Tức quá anh lôi cô dậy, và mắng cô trong khi ngái ngủ và đeo headphone nên anh ra sức chửi thì cô nhìn anh với con mắt khó hiểu

Lúc đó anh đã rất ngượng khi cô ko có lấy một phải ứng nhưng những ng' đi đường đã phả ứng, họ xúm lại và chửi anh. Họ nghĩ rằng anh ăn hiếp cô

-vợ chưa cưới của tôi rất thik?

Anh quan sát khuôn mặt của Khôi, nó có vẻ ngạc nhiên nhưng sau đó ông bình tĩnh lại

-anh có vợ chưa cưới rồi sao

-nhưng cô ấy đã gặp một tai nạn, và mất tích được hai năm nay

-anh vẫn còn tìm cô ấy chứ

-tôi đã tìm, tưởng chừng tôi đã đi được nửa vòng trái đát rồi

-anh rất yêu cổ

-tôi yêu cổ hơn bản thân tôi

Khóe mắt đỏ lên, Khôi hơi lúng túng nhưng vẫn dữ được vẻ bình tĩnh

-cô ấy là con ng' ntn?

-trẻ con, lăng xăng, lóc ***c, lắm trò, cô ấy rất biết quan tâm và giúp đỡ ng' khác

-cô ấy như một đứa trẻ nhỉ

-một đứa trẻ khiến tôi chết mê

-cô ấy đẹp chứ

-đẹp như một cô tiên nhỏ, chỉ muốn của riêng mình và ....cô ấy rất giống một ng'

Hơi sững ng' Khôi hỏi:

-anh ám chỉ ....

-Lam, con gái ông

-.........

-tôi cũng ko biết cổ có phải con gái ông ko nữa

Khôi ko biện hộ, ông đứng lên đi vòng quanh cái bàn và suy tư

-sao cậu biết

-tôi nói rồi vì cô ấy quá giống Tiên

-tình yêu thúc đẩy tất cả nhỉ

-vâng

-tôi đã từng yêu nhưng nó rơi vào tuyệt vọng khi vợ tôi qua đời, đó là khoảng thời gian tôi như chìm trong tuyệt vọng và cô đơn

Ngưng một hồi ông kể

-tôi tưởng chừng như mất niềm tin vào cuộc sống thì tôi đã gặp cô ấy, một cô gái đã mang lại cho tôi nguồn sống, tôi làm tất cả chỉ để muốn cô ấy là của tôi, nhưng điều đó làm cho tôi đã vô tình hại cô ấy, một nỗi đau quã lớn

-........

-cô ấy đã có một ng' yêu mà cô ấy yêu hết mình, và luôn nghĩ đến....trong lòng cô ấy ko có tôi...khi cô ấy xảy ra tai nạn tôi như sực tỉnh.. chính tôi đã hại cô ấy...từ một cô gái luôn xem cuộc đời là màu hồng thành một màu mà ko ai có thể đọc được nó màu j', tôi muốn chuộc lỗi nên đã đưa cô ấy về với ng' mình yêu

Khải quỳ xuống, ông thật sự khóc và ngục xuống

-xin anh tha lỗi cho tôi

-chính ông là ng' cướp đi Tiên

Khôi ko nói, Tiềm lắc mạnh ông

-ông đã hại cô ấy ra nông nỗi như vậy

Tiềm nói trong đau khổ

-tôi sẽ trả lại cô ấy cho anh, tôi nghĩ chỉ có anh mới giúp được cô ấy thôi

Tiềm ko nói, chính anh cũng đang khóc trong im lặng

***********

Một tháng sau

Đám cưới đã được tổ chức

Một đám cưới linh đình, Tiềm rất vui, và ba mẹ anh cũng thế họ chấp nhận vịệc Tiên là con dâu mình tuy cô chưa hồi phục kí ức mấy nhưng Tiềm tin chắc rằng chính anh là chìa khóa mở cánh cửa đó

Trung rất vui vì tìm lại được Tiên, anh là ng' vui mừng sau Tiềm, và nhận Tiên làm em nuôi

Riêng Khôi ông đã nhận Tiên làm con nuôi, tuy buồn vì đám cưới được tổ chức nhưng ông cảm thấy được thanh thản

Khi tàn tiệc Tiềm thì thầm vào tai vợ mình

"Cô dâu nhỏ của anh"

"nhột""kệ, anh sẽ nói"

"nhột"

"em chỉ nói được từ đó thôi sao"

Cô nhìn anh ko hiểu rồi cười khi anh nhăn mặt làm mặt giận

"đừng cười anh, vợ iu"

------------------------------------------------

THE END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro