chap 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cô đặt tên cho con là Khả Di nhé!"

"Dạ!"

Nó nhoẻn miệng cười, tít cả đôi mắt, rồi cô đứng lên vẫy tay với nó

"Cô phải về rồi! Chồng của cô đang đợi ở nhà! Khả Di ngoan vào chơi cùng các bạn đi!"

"Tạm biệt cô! Cô ơi cô nhớ quay lại nhé! Cô đừng giống như mẹ con đi mà không trở lại!"

Trong một giây trái tim cô bỗng quặng thắt lại, lời trẻ thơ ngây ngô nhưng lại thật, trái tim cô yêu mến nó vô cùng

"Nó nghiêng đầu mỉm cười với cô, gương mặt nó thật xinh đẹp, thật sự rất xinh đẹp

Cô vẫy tay rồi ra về

Cả đêm hôm đó cô không ngủ được, cứ nhớ đến Khả Di thì miệng cô lại mỉm cười, cô thì thầm với chồng mình

"Ông xã à! Sau này mình đặt tên cho con gái mình là Khả Di nhé!"

Chồng cô quay sang ôm vợ vào lòng

"Ừ! Tên Khả Di!"

Chồng cô thầm nghĩ chắc vợ muốn có con quá đây mà, thôi thì trước mắt an ủi cô ấy vậy, bác sĩ đã bảo là cô vô sinh, sau này không thể đẻ con được

Cách vài hôm cô nhớ Khả Di quá nên thu xếp công việc rồi trở lại bệnh viện một lần nữa, lần này cô mua rất nhiều bánh kẹo và quần áo theo, và thêm một túi to đồ chơi các loại, cô không biết sao nữa nhưng lại rất háo hức khi nghĩ về bọn trẻ, cô cứ liên tục mỉm cười trên suốt đoạn đường, vì muốn tránh ánh của mọi người nên cô đành tự mình lái xe đi

"Mấy đứa à! Cô quay lại rồi nè!"

"Oa...oa...oa...Cô trở lại rồi! Oa nhiều đồ ăn quá! Quần áo đẹp quá! Oa có cả đồ chơi! Oa cô ơi!..."

Bọn trẻ la hét ầm ĩ cả lên, bọn chúng chạy lại đứa ôm chân đứa níu áo rồi nhảy nhót cười ríu rít, thật sự bọn trẻ rất vui, cô cũng cười không ngớt

Cả buổi cô quay quần bên lũ trẻ, cô gọi

"Khả Di à! Khả Di!"

Khả Di chạy ra gọi to

"Mẹ ơi!"

Cô sững người đi vài giây

"Mẹ? Mẹ sao? Con vừa...gọi mẹ sao? Khả Di à?"

Nó gật gật đầu

"Mẹ ơi! Mẹ ơi!"

Cả lũ trẻ cũng bắt chước gọi

"Mẹ ơi! Mẹ ơi!"

"Mẹ đặt tên cho tụi con đi! Nha mẹ!"

"Được được!"

"...."

Cô quỳ xuống nước mắt rơi lã chã, ôm mấy đứa trẻ vào lòng rồi gật gật đầu

"Ừ...mẹ đây! Các con ngoan! Ngoan lắm mẹ đây!"

Cô cứ nghĩ suốt cả cuộc đời cũng chẳng thể nghe được một tiếng gọi mẹ ơi, nhưng bây chỉ cô đã có con rồi, một lũ con của riêng cô

"Khả Di à! Váy công chúa con thích không?"

"Thích ạ! Con giống công chúa không mẹ?"

"Con là công chúa mà!"

"Mẹ ơi!"

"Hửm?"

"Mẹ muốn có em bé không?"

"Hửm? Sao Khả Di lại hỏi như vậy?"

"Khả Di muốn mẹ vui!"

"Mẹ chẳng phải đã có Khả Di rồi sao?"

"Mẹ à! Khả Di sắp đi rồi! Khả Di của mẹ sắp không được gặp mẹ nữa rồi!"

"Sao con lại nói thế?"

"Mẹ à! Con chỉ là một sinh linh bé bỏng yếu ớt trong cái vũ trụ đầy rộng lớn này, con không thể tồn tại mãi được mẹ à! Con không đủ mạnh để có thể tồn tại, con sợ một ngày con sẽ xa mẹ, thật ra mấy hôm nay có rất nhiều bạn đã hồn xiêu phách lạc rồi! Mẹ à! Nếu một ngày nào đó mẹ quay lại đây mà không thấy con...mẹ có buồn không?"

"Khả Di à! Con à!"

"Mẹ ơi! Con sợ, con rất sợ mẹ à! Con không sợ biến mất khỏi thế giới này! Con chỉ sợ sẽ biến mất khỏi thế giới của mẹ!"

"Con là một đứa trẻ hư phải không mẹ?"

"Không! Con là thiên thần!"

"Vậy tại sao mẹ ruột của con...lại từ bỏ một thiên thần? Con cứ nghĩ con là một đứa trẻ hư nên mới như vậy!"

Ánh mắt nó ngấn lệ ngước lên nhìn cô

"Mẹ ơi! Mẹ hứa với con một chuyện được không?"

"Ừm...Khả Di nói đi!"

"Nếu sau này con có biến mất thì mẹ hãy mua thật nhiều đồ ăn và quần áo cho các bạn của con nhé! Các bạn cũng như con, sợ đói! Sợ lạnh, sợ cô đơn nữa! Mẹ con bỏ con rồi mẹ con sẽ hạnh phúc phải không mẹ?"

"Mẹ hứa với con!"

"Khả Di à! Đừng nói nữa mà con!"

"Mẹ ơi! Con rất thích mẹ, rất yêu mẹ! Rất rất yêu mẹ!"

"Con rất yêu mẹ!...."

Mắt nó lim dim, môi nó mỉm cười

"Mẹ ơi! Mẹ có thể ôm con không?"

Cô gật đầu rồi nhẹ nhàng ôm lấy nó, đôi mắt đã lệ dâng tràn

"Mẹ ơi...! Mẹ nắm tay con đi!"

"Khả Di ngoan! Khả Di của mẹ!"

Nó đưa tay sờ vào bụng cô và thủ thỉ

"Mẹ ơi! Mẹ muốn có em bé phải không?"

"Không muốn nữa! Mẹ chỉ cần Khả Di của mẹ thôi!"

Giọng nó thều thào

"Con phải đi rồi!"

"Khả Di đừng đi! Đừng đi mà!"

"Con yêu mẹ lắm! Ước gì con được mẹ sinh ra, làm con của mẹ! Thì tốt biết mấy mẹ nhỉ?"

"Mẹ có gặp mẹ của con thì hãy bảo với bà ấy rằng, con yêu bà ấy rất nhiều nhé! 7 tháng mang thai con cũng là một khoảng thời gian khó khăn rồi! Con không giận hờn nữa đâu!"

Rồi tiếng nói thỏ thẻ trong veo kia bỗng biến mất, lúc ấy cô nhận ra Khả Di đã không còn, con bé tan dần trong không trung, và rồi biến mất mãi mãi, mãi mãi....

"Khả Di à! Con gái của mẹ! Công chúa bé bỏng của mẹ! Con à!"

Từ hôm Khả Di biến mất, cách khoảng 1 tháng thì cô mang thai, cô vô cùng sững sốt, lúc đầu còn ngỡ là bác sĩ chuẩn đoán sai, nhưng quả thật là Sáp Kì đã mang thai

Hàng tháng cô đều giữ lời hứa với Khả Di, mua đồ ăn quần áo đến cho các bạn của nó, đến tận bây giờ bụng cô đã gần 9 tháng nhưng cô vẫn đều đặn đi

Cô xoa xoa bụng mình rồi mỉm cười với Thư Hoa

"Cô có thấy kì diệu không? Khi bác sĩ nói tôi vô sinh và bây giờ thai tôi gần 9 tháng?"

Thư Hoa nhìn chằm chằm vào Sáp Kì, có chút sững sờ rồi mỉm cười cúi đầu hỏi nhỏ

"Vậy chị có thấy kì diệu không khi tôi lại là vợ của một người đã chết?"

"Trên đời này cái gì cũng có thể xảy ra, chỉ là xảy ra với ai? Bao giờ?"

"Người ngoài cuộc sẽ không bao giờ hiểu được!"

Ba người ngồi trên xe, Sáp Kì và Thư Hoa mãi mê nói chuyện mà quên mất Huệ Nguyên, Thư Hoa nhớ sựt vết thương mà Mỹ Nghiên đã gây ra cho Huệ Nguyên, vả lại cậu ấy đang nằm viện, vì cô mà chạy ngược chạy xui tất tả

Cô quay lại nhìn thì thấy chị ta đã ngủ từ bao giờ, gương mặt thanh tú tái nhợt, đôi mi dài nhìn rất quyến rũ, nhưng hình như có một chút gì đó không ổn ở đây

Trán cậu ấy rịnh mồ hôi lạnh, đôi môi khô ráp, hơi thở rất yếu ớt

Cô lay lay người chị ta rồi khẽ gọi

"Huệ Nguyên! Huệ Nguyên à! Không sao chứ?"

Huệ Nguyên vẫn nằm im bất động, người tỏa ra hơi nóng, sau lưng ướt đẫm mồ hôi, cô đưa tay sờ lên trán chị ta thì bỗng giật mình

"Bác tài xế làm ơn chạy nhanh đến bệnh viện giúp cháu! Bạn cháu sốt cao lắm! Nhanh đi ạ!"

"Vâng!"

Đến bệnh viện cô chạy theo cái băng ca đặt Huệ Nguyên trên đó, hớt hải nước mắt như sắp tuôn trào, cô nắm lấy tay chị ta lay lay

"Huệ Nguyên à không sao đâu, tôi sẽ ở đây với chị!"

Chị ta mở mắt ti hí nhìn cô, đôi môi khẽ mấp máy

"Đồ ngốc này! Khóc cái gì? Tôi đã chết đâu!"

Thế là đôi mắt chị ta bỗng sụp xuống, bóng tối bỗng bảo trùm, đôi tay buông lơi giữa không trung

Cô đứng ở người phòng cấp cứu nói vọng vào

"Em đợi chị!"

______________________________

2 tiếng, 3 tiếng, 8 tiếng trôi qua, cô ngồi trước cửa suy tư, lo lắng, cô bảo Sáp Kì về trước vì bầu bí nặng nề cần phải nghỉ ngơi

Giờ đồng hồ lên xem mới biết bây giờ là 22 giờ rồi, bụng cô bỗng kêu lên ọt ọt vì đói, cô nhìn vào phòng cấp cứu vẫn chưa thấy động tĩnh gì, cô vừa sốt ruột vừa sợ

Nhỡ chị ta mà bị gì chắc cô hối hận chết mất thôi

"Này! Ngốc!"

Cô ngẩng đầu lên rồi bật dậy ôm chằm lấy chị ta, Huệ Nguyên đứng trước mặt cô rồi khom người gọi cô

" Huệ Nguyên Chị không sao rồi sao? Thật sự không sao rồi sao?"

"Tôi đã làm sao đâu?"

"Không làm sao tại sao lại ở trong phòng cấp cứu lâu như vậy?"

"Tôi ngủ!"

Chị ta nhún vai trả lời bình thản, còn cô chỉ có thể há hốc mồm

"Cái gì? Ngủ?"

"Ôi thần linh ơi! Vậy mà tôi ngồi ở ngoài lo lắng cho chị suýt chút nữa thì phát điên rồi! Thật không thể tin được mà! Cái tên khốn, muốn ngủ thì tự nhiên đi, tôi đi về, tốn thời gian quý báu của tôi thật đấy!"

"Này! Này Thư Hoa, chị chỉ là muốn xem em lo lắng hay không thôi mà, đừng có mà giận chứ! Này!"

Chị vừa chạy nhanh theo vừa gọi, nắm lấy tay thì bị cô phũ phàng giật ra

"Tôi nói cho chị biết, cái tính trêu người đó tốt nhất đừng dùng với tôi! Nếu không..."

"Nếu không thì sao?"

Chị ta nhếch mép lên cười chọc máu điên của cô nổi lên

"Phựt"

"Ư ư ư...."

Cô đá chân vào hạ bộ của chị ta, trúng ngay thằng em tội nghiệp của chị ta khiến chị ta khụy xuống tay chống xuống nền miệng rên ư ử

"Thư...Thư Hoa...Em thật quá đáng mà, tôi là đứa con có thể nối dỗi độc nhất đó em có biết không?"

"Huệ Nguyên à!"

Từ đằng xa xa mẹ và ba Huệ Nguyên gấp gáp chạy lại, vẻ mặt của bà rất lo lắng, chị ta vội bật dậy đứng thẳng người cố tỏ vẻ mình rất ổn, nhưng sâu bên trong nước mắt là biển rộng

Bà sờ sờ vào mặt chị ta hỏi

"Con gái à, con có sao không con? Con gái sao không trả lời mẹ!"

"Con...ư...con không sao...mẹ à!"

"Huệ Nguyên à con không ổn chỗ nào sao? Sao hai chân lại rung thế kia?"

"À...à...con không sao mẹ à! Thật mà!"

"Cô gái kia?"

Huệ Nguyên bèn nhanh tay đè đầu cô xuống giống như kiểu cuối đầu chào

"Chào ba mẹ chồng đi Em!"

"Hả?"

Cô ngẩng đầu mạnh rồi giống như không hiểu gì nhìn chị ta thắc mắc

"Ba mẹ à! Đây là Thư Hoa bạn gái con!"

"Bạn gái? Bạn gái sao?"

Ba mẹ Huệ Nguyên liền cười tươi mừng rỡ nói với cô

"Con là bạn gái Huệ Nguyên nhà bác à? Vậy mà trước giờ nó không dẫn về nhà! Con bé này tệ ghê!"

Phía xa xa ông nội Huệ Nguyên đang cố hết sức ôm Tuệ Trân lại

"Trời ơi tôi lạy tiểu thư mà! Con nhỏ cháu tôi nó không hiểu chuyện xin tiểu thư đừng để bụng mà!"

"Con này! Tao đập mày giờ! Ông già này buông tôi ra coi!
__________________________________________________

TÁC GIẢ : cungthienyet

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro