chap 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuệ Trân đạp tay đạp chân về phía Huệ Nguyên, nhưng ông nội Huệ Nguyên đã rên ư ử

"Trời ơi tiểu thư ơi! Tiểu thư ơi tiểu thư , coi như là thương cái thân già này đi mà!"

"Cái lão già này!"

Chị dừng lại đưa ánh mắt sắc lẹm nhìn về phía Huệ Nguyên

"Xem như lão gia tha cho mày lần này!"

Ông nội mừng rỡ, cảm ơn rối rít

"Ôi trời ơi đa tạ tiểu thư rộng lượng!"

Chị giơ cánh tay lên coi, trên cổ tay chị là một sợi chỉ đỏ do mẹ chị cột vào, cứ lúc lại gần Thư Hoa là sợi dây lại sáng lên, nóng rát khiến chị đau đớn, và nãy giờ chị đang phải chịu cái cảm giác đau đớn đó

Chị nhăn mặt rồi đấm vào không trung một cái, chửi thề một cái

"Con mẹ nó!"

Chị bỏ tay vào túi quần rồi bước đi, dẫu rằng nãy giờ đã uống một bình giấm to đùng

Ông nội vội vàng chạy theo

"Tiểu thư ơi đợi tôi với!"

"Mặc kệ ông! Đồ chân ngắn mập địt!"

"Cả ông và con nhỏ cháu ông đều đáng ghét như nhau!"

"Ưm...."

Ông ấy chỉ có thể câm lặng mà nghe chị mắng mỏ

Thư Hoa nghe theo lời ba mẹ Huệ Nguyên ở lại chăm sóc cho chị ta

Người lớn đã nhờ thì làm sao mà cô có thể trốn được, đành phải ở lại thôi

Nhưng trước cửa phòng thì lại có một người luôn dõi theo từng hành động bước chân của hai người

Chẳng ai khác là Tuệ Trân, chị nhếch mép khinh bỉ cái tình cảnh lúc này

Vợ chị nhưng chị lại không thể lại gần, không thể chạm, mà bây giờ lại phải chăm sóc cho một con nhỏ khác, còn ngủ chung một phòng, cảm giác giống như, ông trời đang đùa với tôi à? Chị vẫn khoan thai bỏ hai tay vào túi gương mặt lạnh lùng nói

"Này lão già! Nhỏ cháu nội của ông chạm vào vợ tôi chỗ nào, tôi chặt chỗ đó của nó!"

Ông ta nghe thì thất kinh hồn vía

"Ôi thân linh ơi! Tiểu Thư ơi xin tiểu thư đừng đùa mà! Huhu tôi sợ lắm đó! Làm ơn đừng chặt mà!"

"Tôi nghiêm túc!"

Ông ta chùi chùi mồ hôi trên trán rồi cũng dõi theo từng hành động của hai người, chặp tay cầu nguyện nhỏ cháu nội của ông đừng dại dột gì mà chạm vào Thư Hoa

Thư Hoa thảy cho hẳn bộ đồ rồi nói

"Đi tắm đi!"

"Không thích! Không tắm!"

Thư Hoa nhún vai

"Tùy chị!"

Chị ta nhìn cô rồi nói

"Hình như bác sĩ bảo không vệ sinh sạch sẽ vết thương sẽ bị nhiễm trùng! Mà vết thương do cứu ai mà bị thế nhỉ?"

Cô cắn môi rồi mới nhẫn nhịn nói với chị ta

"Huệ Nguyên công chúa! Huệ Nguyên tiểu thư ! Mời cô tắm!"

Chị ta mỉm cười hài lòng, thích thú

"Có vậy chứ! Đi tắm đây!"

Chị ta vào phòng tắm mở nước xà xà, mùi dầu gội thơm thơm, nữ tính mạnh mẽ làm cô hơi kích thích

Cô đong đưa đôi chân rồi chờ đợi, cảm giác nhớ Tuệ Trân vô cùng, lâu rồi không về thăm cô, dạo này cô gầy đi một chút, không biết chị thấy có đau lòng không?

Đang suy nghĩ liên miên thì Huệ Nguyên nói vọng ra

"Lấy dùm chị cái khăn!"

Cô giật mình rồi đỏ mặt nhìn vào phòng tắm, lớp kính mờ mờ hiện lên thân thể to lớn, làm tim cô đập thình thịch, rồi cô gạt phắt cái suy nghĩ trong đầu

Giơ tay lấy một cái khăn trắng rồi nhắm mắt đi chậm rấi lại gần phòng tắm

"Khăn nè! Đi tắm có cái khăn cũng quên!"

Cô giơ hai tay ra mò mò về phía trước, vì nhắm mắt nên cô không thấy gì, mò mò thì đụng trúng cái gì đó mềm mềm, nóng nóng

Cô mở mắt ra mới thấy tay cô đặt lên trên ngực chị ta, nhưng chị ta không mặc trên người cái gì hết

Cô quăng cái khăn rồi hét lên một tiếng

"Oái.. Trời ơi sao không mặc gì hết vậy?"

Cô ngồi xỗm xuống đất ròi lấy hai tay che mắt lại, người run run

Tuệ Trân đứng ở ngoài nói giọng lạnh lùng

"Đã thấy chưa lão già, đụng vào ngực! Hừm"

Ông ta lau mồ hôi

"Thôi chết rồi chết thật rồi!"

Chị ta ung dung lấy cái khăn lên ròi từ từ quấn ngang hông

"Quần áo lúc nãy rơi nên ướt hết cả rồi!"

Rồi bước lại tủ lấy ra một cái khăn khác lau lau tóc

Bình thản ngồi trên giường, nói

"Thôi! Đứng dậy đi! Ngồi mãi à?"

Cô mới ti hí nhìn, phẫy phẫy tay

"Mặc quần áo vô đi!"

"Chút!"

Cô đỏ mặt, cúi gầm xuống

Chị ta vừa lau tóc vừa nói

"Nhìn tôi đi chứ!"

"Không!"

"Tuyệt tác nhân gian ngồi trước mặt mà không nhìn, đúng là lãng phí"

"Hứ! Tự luyến vừa vừa thôi!"

Cô ngước mắt lên rồi nhìn chị ta, nửa thân trên không mặc gì hết, lộ múi trước mặt cô, cô tim đập chân run rồi

"Ực...Không nhìn, không nên nhìn!"

Tuệ Trân đứng phía bên ngoài nhếch mép cười

"Muốn nhìn thì nhìn đi, chẳng phải em thích sao? Hừm..."

Ông nội nghe như sét ngang tai

"Thôi chết tập 2 rồi!"

"Chết gì? Bất quá...tôi móc mắt nó thôi!"

"Ực...lạy trời!"

Đến tối Huệ Nguyên ngủ trên giường, chị ta lăn qua lăn lại không ngủ được, quay sang nhìn Thư Hoa đang nằm dưới đất nói

"Em lên giường ngủ này! Dưới đất lạnh lắm!"

"Thôi! Chị lo mà ngủ đi! Tôi ngủ dưới đây được rồi!"

"Lên đi! Tôi không thể để người tôi thích nằm dưới đất được!"

"Nhưng tôi không thích nằm chung với người tôi không thích!"

Cô lí nhí càu nhàu

"Nếu chị là Tuệ Trân chồng tôi thì ngon rồi!"

Ai đó đứng ngoài cửa nhún gót chân miệng mỉm cười hài lòng

"Thích nằm với chị à? Được thôi! Chị chiều!"

Vừa nói xong chị liền giơ cánh tay lên nhìn chằm chằm vào cổ tay, luồn ngón tay thon dài vào sợi chỉ đỏ, thì bỗng ông nội Huệ Nguyên hét lên

" Tiểu Thư! Tiểu Thư định làm gì vậy? Không phải tiểu thư định tháo sợi chỉ đấy chứ?"

Mặt ông ấy tỏ vẻ sợ hãi đôi mắt thăm dò Tuệ Trân

" Tiểu thư ! Sợi dây nối liền với mạch máu của tiểu thư đó, nếu tiểu thư bứt ra cũng đồng nghĩa với việc bứt đứt cả mạch máu của tiểu thư đó!"

"Tiểu thư nên suy nghĩ kĩ!"

Vừa nói xong chị liền cúi đầu ôm chặt lấy cánh tay mặt lạnh tanh nhăn nhó, tay kia cầm sợi chỉ đỏ đã ướt đẫm máu, chị quăng xuống đất rồi bước thẳng vào phòng

Còn nói với ông ấy rằng

"Không được đi theo!"

Chắc hẳn là rất đau, tay chị chảy máu, mặt mũi thì khó coi vô cùng, ông ta nhặt sợi chỉ lên rồi đem về cho mẹ chị Quỷ Hậu, chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình nữa cho mà xem

"Ôi trời ơi tiểu thư ! Chậc!"

Chị đi xuyên qua cái cửa, nhìn lên đồng hồ đã 12 giờ đêm, cô nằm co ro dưới đất, bỗng thấy Huệ Nguyên thức giấc, từ từ nhẹ nhàng tiến lại gần Thư Hoa, bế cô lên rồi đặt lên giường, còn hắn thì nằm xuống chỗ cô nằm lúc nãy đắp chăn ngủ, không quên đã đắp chăn luôn cho cô

Tuệ Trân nhếch mép cúi đầu mặt lạnh tanh

"Tử tế quá nhỉ?"

Tuệ Trân xách cổ Huệ Nguyên quăng thẳng ra cửa, nhưng thân thể Huệ Nguyên bất động không chút nhút nhích

Tuệ Trân ngồi bên giường đưa tay vào chăn lần tìm sờ đùi cô

Lòn lách vào váy cô sờ sờ bóp bóp cặp đùi trắng nõn của cô, bỗng cô ưm một cái rồi thức giấc

Chị xoay người cô lại rồi nằm lên giường, một chân gác qua cô, đặt cô nằm lên cánh tay chị, tay kia đương nhiên không ở không, bóp nhẹ eo cô, nhưng cô vẫn không có dấu hiệu tỉnh ngủ, cầm lấy cằm cô hôn nhẹ lên môi cô, mắt cô mới lim dim mở ra

Cô giật mình trong phòng tối không nhìn rõ là ai, cô ngỡ là Huệ Nguyên nên giơ tay tát chị một cái rõ kêu

"Chát"

"A..."

"Đồ biến thái này!"

"Suỵt..."

"Này thì đồ biến thái!"

Chị bụm miệng cô lại, ôm chặt người cô không cô cử động, rồi chị bậm môi cười một cái tươi rói, nhoẻn miệng đưa mấy cái răng trắng tinh, đôi môi chị vẫn quyến rũ như ngày nào, cô nhìn thấy nụ cười chị bỗng miệng mỉm cười nhưng nước mắt tuôn trào

"Trân à! Soojin à! "Ông xã" à! Em nhớ chị quá! Nhớ chị lắm! Nhớ lắm!"

Cô tuôn một tràn khiến chị đứng hình

Ôm cô xoa xoa đầu hôn lên trán cô nhẹ nhàng

"Này! Từ từ thôi! Làm như sợ chị chạy mất ấy!"

Đôi mắt chị nhìn chằm chằm vào cổ cô, môi mím mím lại, liếm nhẹ môi rồi tiến lại gần, hôn lên cổ cô hai tay đặt sau lưng cô đẩy nhẹ người cô về phía chị

"Nhớ mùi hương của vợ quá!"

Cô ưỡn ngực rồi rời khỏi vòng tay của chị

"Chị à! Trong đây là phòng bệnh của Huệ Nguyên! Thế này thật sự không tiện làm chuyện này đâu!"

"Con nhãi đó à? Chị ném nó đi rồi!"

"Cái gì?"

Chị hất hàm ra cửa rồi nói

"Nằm ngoài kia!"

"Nhưng mà chỗ này thật sự không tiện lắm!"

Chị lòn tay lên bóp ngực cô rồi thẫn thờ nói

"Chị có làm gì đâu!"

"A...cái chị này!"

Cô đánh phịch vào vai chị rồi đỏ mặt quay đi chỗ khác

"Hay..mình..về nhà đi!"

Chị dúi mặt vào lưng cô thì thầm

"Được thôi! Đêm nay chị chiều em! Tất cả đều nghe em! Cho em làm chủ! Thậm chí có thể cho em nằm trên!"

"Cái chị này! Chị hứa cho em nằm trên rồi đấy! Nuốt lời sủa tiếng chó!"

"Gâu Gâu!"

Chị nhéo mũi cô

"Đừng nằm mơ! Tối nay cho em chết! Chị sẽ không tha cho em!"

Cach cạch

Tiếng mở cửa vang lên, Huệ Nguyên loạng choạng bước vào dụi mắt rồi nhìn xung quanh

Không thấy một bóng người, chị gọi

"Thư Hoa! Thư Hoa em có ở đấy không Thư Hoa!"

Không ai trả lời, chị ta liền thở dốc rồi ngã khụy xuống

Một bàn tay đưa ra đón lấy chị ta nhẹ nhàng và trìu mến

Ông nội chị ta bế chị ta lên bước đi nhẹ nhàng đầy lãng mạn

Đặt chị ta xuống giường, đắp chăn rồi vuốt tóc

"Ngủ ngon! Bé cưng của nội!"

"Moa..."

Tuệ Trân ép cô sát vào cánh cửa, đặt một cánh tay lên cửa sát gần lại với cô, bây giờ họ đang ở trong phòng của hai người

Cô ngước mắt lên chu chu mỏ nhìn chị

Chị gõ đầu cô

"Sao vợ chị lùn thế?"

"Tại vì đã có chị cao rồi!"

"Vợ cao bao nhiêu?"

"1m58, còn chị?"

"1m76"

"Vậy ngang cằm này! Sao mà hôn?"

"Hmm dẫm lên chân!"

"Nhưng...sẽ đau chân!"

"Em nhẹ mà bà xã!"

"Nhưng sẽ không hôn được lâu! Được một chút thôi!"

Chị mỉm cười trìu mến, cô cúi đầu thắc mắc

"Bất tiện nhỉ?"

Chị bế xốc cô lên rồi đặt lên giường

"Không hôn đứng được thì hôn nằm!"

Chị như con dã thú hôn cô cuồng nhiệt, cô nằm ôm chặt lấy cổ chị sờ tay lên khuôn ngực rắn chắc của chị rồi thầm cảm thán

"Ngực Huệ Nguyên tuổi gì?"
__________________________________________________

TÁC GIẢ : cungthienyet

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro