Cả nhà bị trảm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Long quản gia, quấy rầy rồi, Vương gia ra lệnh cho bọn thuộc hạ tìm kiếm Vương phi." 

Vân Phi Tuyết vừa muốn nói chuyện, đã bị tiếng lục soát của thị vệ ngoài cửa cắt đứt, kiếm trong tay không khỏi thêm một lực, đe dọa hắn.

 "Vương gia sai các ngươi đi tìm Vương phi, các ngươi không đi, đến phòng của ta làm gì? Hay là các ngươi nghi ngờ ta cất giấu Vương phi?" Giọng nam nhân trong trẻo nhưng lạnh lùng, lộ ra uy hiếp đến lạnh người. 

"Thuộc hạ không dám, Long quản gia quấy rầy rồi, đi, chúng ta đến nơi khác lục soát." Ngoài cửa, thị vệ lập tức kinh sợ nói, sau đó dẫn người rời đi. 

Mắt đẹp Vân Phi Tuyết lộ điểm nghi hoặc, hắn là quản gia, nhưng, cho dù nàng không có tri thức cũng có nhận thức, một tên quản gia mà dám càn rỡ như thế sao? Thị vệ sao có thể sợ hãi một quản gia như vậy?

 "Vương phi, kiếm của người có thể buông xuống không?" Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của nam nhân cắt đứt suy nghĩ của nàng.

 Vân Phi Tuyết buông kiếm trong tay xuống, nàng biết vừa rồi hắn là cố ý giúp nàng, cũng không phải là do sợ hãi kiếm ở trong tay nàng. 

"Vân gia tiểu thư, quả nhiên xinh đẹp như hoa, tại hạ Long Phi, là quản gia ở Vương phủ." Chậm rãi xoay người, thấy dung mạo của nàng, ánh mắt Long Phi lộ ra một tia kinh ngạc, che dấu tán thưởng, giới thiệu bản thân.

 Lúc này nàng mới nhìn rõ nam nhân trước mặt, một thân áo trắng như tuyết, một đôi mày dài và hẹp ẩn dấu dưới tóc mai, khóe mắt hơi hếch lên, sống mũi cao thẳng, đôi môi khêu gợi, rõ ràng là nam nhân, sao sinh ra lại có một đôi mắt trong như nước hồ thu, mang theo hàng vạn ý cười, đang nhìn nàng, trong nháy mắt nàng có chút hoảng hốt, chẳng lẽ nam nhân cổ đại lớn lên đều đẹp trai như vậy? Ý thức được chính mình đang mất hồn, Vân Phi Tuyết thu lại ánh mắt nhìn hắn nói:

 "Vậy ta không cần phải giới thiệu về mình rồi. "

 Hắn hẳn là còn hiểu biết về nàng còn hơn chính nàng.

 "Đúng vậy, chỉ là ta không rõ, đêm động phòng của Vương phi vì sao người lại muốn chạy trốn?" Trong mắt Long Phi lộ ra một tia nghi hoặc, vừa rồi ở thư phòng nghe được tin nàng đào tẩu, làm cho hắn chấn động.

 "Ngươi không phải quản gia của nơi này sao? Ta nghĩ chuyện gì trong đêm động phòng, ngươi hẳn rõ ràng hơn ta, không phải sao? Dù sao hắn đã cưới chín tân nương rồi." Vân Phi Tuyết lạnh lùng nhìn hắn nói.

Long Phi kinh ngạc, không nghĩ tới nàng lại trả lời như vậy, khẽ cười một tiếng nói: "Long mỗ rất rõ ràng, nhưng là Vương phi không nghĩ đến hậu quả sau khi người đào tẩu sao?"

 "Hậu quả gì?" Liên luỵ Vân gia sao? Quan hệ gì đến nàng? Dù sao nàng cũng không phải là Vân Phi Tuyết thật sự.

 "Hậu quả chính là Vân gia chín mươi sáu người, cả nhà bị trảm." Long Phi nhấn mạnh từng chữ một, ánh mắt cũng trở nên nghiêm trọng.

 Cái gì? Chín mươi sáu người? Nghiêm trọng như vậy sao? Vân Phi Tuyết không khỏi nhìn về phía Tiểu Đào đang im lặng không nói gì, Tiểu Đào gật gật đầu giải thích nói:

 "Tiểu thư, là thật đó, đó cũng chính là lý do mà lão gia cùng phu nhân nhẫn tâm hy sinh tiểu thư, bằng không, trên dưới Vân gia đều bị chôn cùng." 

"Nhưng là, ta mất tích ở Vương phủ, về tình về lý không liên quan gì đến Vân gia? Các ngươi không thể không nói đạo lý." Vân Phi Tuyết bình tĩnh một chút nói, tên Qủy Vương kia sẽ không một tay che trời chứ.

 "Ha ha....." Long Phi đột nhiên nở nụ cười, Vân gia tiểu thư sao lại có thể ngây thơ như thế. 

"Ngươi cười cái gì?" Vân Phi Tuyết có chút tức giận, nàng nói sai rồi sao

"Vương phi, cái gì là đạo lý? Nếu ngươi đào tẩu rồi, tìm đại một cái lý do để cả nhà Vân gia bị trảm, rất đơn giản rồi, quả thực là dễ dàng, nếu không tin Vương phi có thể thử xem." Long Phi kiên định nói. 

Sắc mặt Vân Phi Tuyết thoáng chốc thay đổi, đây là cổ đại, là nơi không có luật pháp, không có công bằng, không có đạo lý.

Xem thêm:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mochiblue