Vân gia tiểu thư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Nam Hiên nhìn hỉ phục đỏ thẫm bị vứt dưới đất trong phòng,ánh mắt sắc bén khiến người ta sợ hãi, nữ nhân chết tiệt lại dám chạy trốn khỏi hắn, khóe môi lộ ra một tia cười lạnh, hắn sẽ không để nàng thoát khỏi lòng bàn tay mình.


"Vương gia, thuộc hạ đã điều tra xong." Một cái hắc y nhân nhẹ nhàng lặng lẽ đứng trước mặt hắn, quì một chân xuống, cung kính bẩm báo.

"Nói." Đôi môi mỏng của Tiêu Nam Hiên lạnh lùng phun ra một chữ, ánh nến phản chiếu trên mặt nạ , tản ra ánh sáng màu trắng bạc.

"Vương phi thật là tam tiểu thư Vân Phi tuyếtcủa Vân gia , cũng không tìm người thay thế, hiện tại trên dưới Vân gia đều đang đau thương khóc lóc, thuộc hạ để đảm bảo chắc chắn, cố ý lấy đến đây bức họa của Vân gia tiểu thư để Vương gia phân biệt." Hắc y thị vệ nói xong,hai tay xuất ra một bức họa đưa cho hắn.

Tiêu Nam Hiên tiếp nhận bức họa, theo sau mở ra, chỉ thấy trên bức họa là một nữ tử mặc áo lam, đứng dưới gốc cây đào màu hồng, thổi sáo, làn váy cùng sợi tóc theo gió bay lên, môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích, mắt đẹp lưu động, một bức mỹ nhân đồ tuyệt đẹp, không nghi ngờ gì nữ tử trong bức họa chính là người đêm qua cùng hắn động phòng– Vân Phi Tuyết.

Khẽ cau mày, nếu nàng thật sự là Vân gia tiểu thư, sao có thể liều lĩnh chạy trốn, chẳng lẽ nàng không nghĩ đến sự sống chết của Vân gia? Không sợ hắn giận dữ lôi cả nhà Vân gia sao trảm hay sao? Hơn thế nàng còn mang một thân võ công quái lạ? Chẳng lẽ trước kia hắn điều tra Vân Phi Tuyết có sự lầm lẫn, không thể thế được, hắn lập tức gạt bỏ.

Khóe môi gợi lên một chút ý cười lạnh lùng cân nhắc, chẳng lẽ lão già Vân Hạc kia có mưu kế, được lắm,vậy hắn sẽ theo bọn họ vui đùa một chút, hắn sớm không còn là một hoàng tử mặc người ta chém giết như lúc trước rồi.

Vân Phi Tuyết, nàng nghĩ chỉ bằng công phu mèo quào kia có thể trốn ra khỏi Vương phủ canh phòng nghiêm ngặt của hắn sao?

Vân Phi Tuyết lôi kéo Tiểu Đào vội vàng trốn vào trong một gian phòng, xem xét chung quanh, phòng rất đơn giản,sạch sẽ, dưới gầm giường kia căn bản không thể giấu người, nếu núp dưới giường, đoán rằng thị vệ tiến vào chỉ cần liếc mắt một cái là có thể phát hiện, nhưng dường như không còn khả năng ra ngoài nữa rồi.

"Tiểu thư, chúng ta phải làm sao bây giờ?" Tiểu Đào dường như cũng ý thức được trốn không thoát, lo lắng nhìn nàng.

"Không có cách nào, chỉ có thể chờ." Vân Phi Tuyết đôi mi thanh tú nhíu chặt , hiện tại chỉ có thể đi từng bước tính từng bước, trốn không thoát chỉ có thể nhìn ý trời thôi.Đang nói chuyện, đột nhiên nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ,

"Tiểu thư." Tiểu Đào sợ hãi kéo chặt góc áo của nàng , trốn sau người nàng, nhỏ giọng kêu, trong lòng vô cùng lo lắng , nếu như bị Quỷ vương bắt, các nàng có thể bị xử tử hay không.

"Xuỵt." Vân Phi Tuyết ra hiêu cho nàng không được lên tiếng, chính nàng cũng cảm giác được tiếng bước chân này là của thị vệ đang đi điều tra, lặng lẽ lấy bảo kiếm đang treo trên tường, cắn răng, chỉ liều một phen.

Trong nháy mắt cửa bị mở ra, Vân Phi Tuyết kề kiếm trên cổ người vừa đi vào, đồng thời từ phía sau lạnh lùng lên tiếng uy hiếp: "Không cần lên tiếng, nếu không, ta một kiếm giết ngươi."

"Không ngờ Vương phi lại có bản lĩnh như vậy." Người vừa tới dường như không có chút kinh hoảng,  thậm chí giọng điệu còn có chút tán thưởng.

Vân Phi Tuyết kinh ngạc, lập tức thoải mái, hiện tại chỉ sợ toàn bộ vương phủ đều đã biết Vương phi đào tẩu rồi, đoán được thân phận của nàng cũng không có cái gì kì quái.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mochiblue