Chạy thoát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Tiểu Đào, lại đây." Vân Phi Tuyết đột nhiên gọi nàng, sau đó bên tai nàng nhẹ giọng nói một ít. 

Nghe xong, Tiểu Đào biến sắc, giống như không thể tin, nhìn chằm chằm nàng nói: "Tiểu thư, người muốn làm như vậy sao? Nhưng, còn lão gia cùng phu nhân, còn có gia nhân ở Vân phủ người cũng không quan tâm sao." 

Vân Phi Tuyết sửng sốt, nàng không nghĩ nhiều đến vậy, huống chi bọn họ cùng nàng con có quan hệ, không thể vì nàng mà làm liên lụy đến người khác, nàng liền đành phải ở nơi này chịu tra tấn, suy nghĩ một chút, giải thích :

"Tiểu Đào, sẽ không liên lụy đến Vân gia, ngươi nghĩ xem nếu chúng ta có thể chạy trốn, cũng là ở Vương phủ không thấy người, về tình về lý chẳng phải hắn sẽ không có lý do trách cứ cha mẹ ta sao? Với lại sau khi ta chạy trốn sẽ không quay về Vân gia, chẳng phải sẽ không làm lien lụy bọn họ sao?" 

"Tiểu thư, người thực thông minh, người nói rất có lý. " Vẻ mặt Tiểu Đào sùng bái nói, sau khi mất trí nhớ tiểu thư hoàn toàn thay đổi, nàng không nhận ra. 

"Tốt lắm, Tiểu Đào, cứ theo ta nói mà làm."

"Vâng, tiểu thư, em đi đây, đừng quên chờ em, Tiểu Đào nhất định phải đi theo tiểu thư." Tiểu Đào lo lắng nói.

 "Được, ta sẽ không bỏ lại em, mau đi đi." Vân Phi Tuyết không kiên nhẫn thúc giục , mặt trời đã xuống núi rồi, nếu còn chậm trễ, trời sẽ sáng, vậy càng đi không được rồi.

 Tiểu Đào đi ra ngoài, rất nhanh, ra khoảng sân cách đó không xa, thét lên một tiếng chói tai: "Người đâu, có thích khách. " 

Có thích khách, thị vệ ở vương phủ lập tức cảnh giác, cùng nhau chạy tới nơi phát ra tiếng thét,"Thích khách ở đâu?"

 "Kia." vẻ mặt Tiểu Đào hoảng sợ, lấy tay chỉ lung tung về một hướng.

 "Cái gì? Đi theo ta, bảo hộ Vương gia." Thủ lĩnh đội thị vệ chấn động, phương hướng kia không phải thư phòng của Vương gia sao? Vương gia đang ở bên trong. Vân Phi Tuyết vụng trộm nhìn ra ngoài cửa, phát hiện Tiểu Đào đã thu hút được đám thị vệ, vội vàng lặng yên nhân lúc bóng đêm chạy thoát ra ngoài, núp sau một gốc cây đại thụ.

 "Tiểu thư, tiểu thư." Thị vệ vừa rời khỏi, Tiểu Đào liền chạy nhanh tới nhỏ giọng kêu. Vân Phi Tuyết liền kéo nàng qua, để nàng cũng núp sau cây đại thụ, che miệng nàng nói:

 "Đừng kêu." 

"Tiểu thư, bây giờ chúng ta phải làm gì? Vương phủ lớn như vậy, bây giờ trời lại tối, chúng ta căn bản không biết đường đi ra ngoài như thế nào?" Tiểu Đào lo lắng nói. 

Vân Phi Tuyết nhanh chóng phân tích, đại khái chưa đầy một phút đồng hồ, thị vệ sẽ biết bị lừa, lập tức vây lại đây điều tra các nàng, hiện tại không có khả năng ra khỏi phủ, xem ra chỉ có thể trốn trong vương phủ, chờ đến ngày mai tìm cơ hội chạy trốn, nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất.

 "Một đám phế vật, nếu nàng chạy thoát, Bổn Vương nuôi các ngươi để làm gì, cẩn thận tìm kiếm lại cho Bổn Vương, nhất định phải tìm được nàng." Tiêu Nam Hiên nhìn trong phòng không một bóng người, giận dữ quát.

 "Vâng, Vương gia, ty chức lập tức tìm." Thủ lĩnh đội thị vệ vội vàng đáp. Thị vệ lập tức đi đến tìm kiếm chung quanh. 

"Tiểu Đào, đi." Vân Phi Tuyết không kịp nghĩ nhiều, chỉ có lôi kéo Tiểu Đào, cuống quít trốn vào một phòng gần các nàng nhất.

Xem thêm:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mochiblue