Khổ hình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Sư huynh, huynh thật sự muốn xử phạt nàng như thế sao." Long Phi một thân áo trắng từ cửa tiến vào. 

"Long Phi, nàng lại dám cả gan chạy trốn, ta muốn xem xem cửa ải này nàng làm sao vượt qua, đi thôi, đi xem một chút."

 Ánh mắt Tiêu Nam Hiên lạnh lùng, xoay người đi ra cửa. Phía sau Long Phi bất đắc dĩ thở dài, cũng đi theo sau. 

Trong nội thất "Tề ma ma, van xin bà, tha cho tiểu thư." Tiểu Đào quỳ sụp xuống đất, dập đầu van xin. 

"Đây là mệnh lệnh của Vương gia, không ai có thể cãi lời, cũng không có ai dám cãi lời." Ánh mắt Tề ma ma trên khuôn mặt trắng trở nên lạnh lùng vô tình.

 "Tiểu Đào không cần cầu xin."

 Vân Phi Tuyết ngăn lại kéo Tiểu Đào đứng dậy, nàng biết hôm nay nàng không thể tránh khỏi, rất rõ ràng, tên Vương gia kia cố ý muốn trừng phạt nàng, cho dù Tiểu Đào có dập đến toác đầu chảy máu, cũng không thể giúp được gì.

 "Vương phi, vậy nhanh lên, mama ta chờ đủ lâu rồi, nếu Vương phi không tự mình quyết định được, mama ta có thể thay người lựa chọn." 

Ánh mắt Tề ma ma lóe sáng nhìn vào hàng chục con rắn dài như muốn lao ra khỏi cái thùng lớn. Vân Phi Tuyết toát mồ hôi lạnh, nàng cũng là người thường, cũng sẽ sợ, sự khác biệt duy nhất chính là so với người bình thường, khi gặp chuyện nàng càng thêm bình tĩnh hơn, phóng tầm mắt qua mọi thứ, cẩn thận cân nhắc cả ba loại khổ hình, có thể chắc ăn nhất chính là bàn chông, nàng có thể cuộn người lại dùng những kỹ năng đã học lăn qua với tốc độ nhanh nhất, cho dù không thể toàn thân đi ra, nhưng ít nhất có thể làm thương tổn giảm xuống mức thấp nhất. 

"Ta chọn bàn chông." Trong mắt không chút kinh hoảng nhìn Tề ma ma nói.

 "Được, vậy mời Vương phi cởi áo ngoài, xin tự làm." 

Trong mắt tề ma ma có chút hưng phấn khiến người ta sợ hãi. Cởi áo ngoài? Vân Phi Tuyết hơi ngẩn người ra, nhưng ngay lập tức hiểu được, liền đưa tay cởi áo ngoài của mình, bên trong nàng cũng không có quần áo trong, chỉ có một cái yếm đỏ thẫm cùng một cái tiết khố, cơ thể tinh tế hiển hiện ra, da thịt tuyết trắng non mịn vẫn còn mang theo dấu vết xanh tím, không chút do dự, chậm rãi đi tới trước bàn chông. Trong một gian phòng khác, Tiêu Nam Hiên cùng Long Phi vừa mới tới, từ một cái lỗ nhỏ, trên cao nhìn xuống có thể thấy hết được cảnh này. Sắc mặt Long Phi hơi ửng đỏ, quay mặt qua chỗ khác, cũng bởi vì hắn thật sự không đành lòng nhìn bộ dạng thê thảm của nàng khi thân thể non mịn kia lăn qua bàn chông. Ánh mắt Tiêu Nam Hiên nhìn chằm chằm nàng, dường như muốn xuyên thấu nàng, xem có thật là không sợ hãi như vậy không.

 "Tiểu thư, không được, Tiểu Đào thay người đi." Tiểu Đào đột nhiên lao tới, giữ chặt lấy nàng, thân thể tiểu thư yếu ớt, sao có thể chịu đựng được những thứ này. Có đi, cũng phải để nàng đi. 

"Tiểu Đào, cám ơn em, Vương gia muốn xử phạt ta, không phải em, cho dù em đi, ta cũng không thể tránh khỏi."

 Nhìn nàng cố nén sợ hãi trong mắt, muốn thay mình chịu qua, Vân Phi Tuyết cảm động ôm lấy nàng, từ lúc tới đây, Tiểu Đào là người đầu tiên làm cho nàng cảm thấy ấm áp. 

"Không cần nói nhiều nữa, Vương phi, xin nhanh lên." Tề ma ma không kiên nhẫn chờ đợi.

 "Tiểu Đào, đứng sang một bên đi." Vân Phi Tuyết buông nàng ra, căn dặn. 

"Tiểu thư.........." 

Tiểu Đào khóc lui về phía sau vài bước, nàng quyết định, nếu tiểu thư xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nàng nhất định đi theo tiểu thư đi, tiểu thư sống, nàng sống, tiểu thư chết, nàng chết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mochiblue