#1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một buổi sáng đẹp của tiểu tiên nữ. Cô gái có mái tóc vàng đang quỳ gối vang xin điều gì đó.

Cô là 1 thiên thần, cô đang ở thế giới của chốn thần tiên.

Tiểu Hàm của chúng ta vốn là 1 cô gái rất đáng iu và xinh đẹp nhưng vì tình yêu cô đã bỏ cuộc sống sung sướng từ trước tới giờ của mình để gặp chàng là Phong Nghi.

-" cha! Con xin người! Xin hãy cho con được 1 lần gặp chàng!!"

-" ta đã nói là ko thì đừng hòng mà con được gặp hắn!!"

-" cha! Con biết lỗi rồi cha! Con xin cha! Con xin cha!"
Tiểu Hàm nói mà nước mắt cứ tuôn ra.

Gương mặt người cha cô lạnh như băng ko đổi sắc.

-" nếu con vẫn cố chấp thì đừng trách sao ta lại nhốt con."
Gương mặt tỏa ra đầy ám khí khiến cho ta cảm thấy chết chóc.

Cô bây giờ rất nhớ nhung chàng chỉ muốn đc cùng chàng sống một cuộc sống an nhàn mà thôi!
Nhưng số trời ko cho nên cô đành phải tuân lệnh.

Cô ra ngoài không có chút vui vẻ .
" cha ! Thứ lỗi cho con!"

Cô dang đôi cánh ra, thả lỏng cơ thể, hòa vào cơn gió rơi xuống.
Cô từ từ nhẹ nhàng vẫy cánh, cảnh hoàng hôn chiều nhàn nhạt cùng vs gió nhẹ và màu vàng của ánh hoàng hôn làm cho cô nhớ đến khoảng thời gian khi ở cùng chàng mà rơi nước mắt.
Cảnh tượng này thật đau lòng mà!

Nước mắt cô rơi, rơi vì chàng.

Những giọt nước mắt ấy rơi ra từ mắt nàng biến thành những hạt ngọc trai lấp lánh như kim cương cứ thế mà rớt. Lần này cô quyết phải gặp chàng.

" Hồi trước, lần đầu gặp chàng. Nàng đã rung động rồi! Lúc đó, chàng đang ngồi trên chiếc ghế ở công viên. Lúc nàng tròn 18 tuổi là lúc các thiên thần như nàng đc xuống trần gian chơi đùa. Vào lần đấy nàng đang lượn vòng trên trời thì nhìn thấy một anh chàng ngồi cầm sách đọc vào hoàng hôn, nhìn anh chẳng khác gì một nam nhân thật quyến rũ. Nhìn anh ôn nhu và ánh mắt lạnh lùng như hút hết trái tim của mọi cô gái. Tiểu Hàm hạ xuống thu cánh lại, biến thành một cô gái bình thường như bao người con gái khác đi đến chổ anh ngồi. Cô chạy qua chạy lại chổ anh ngồi, nhưng anh ko hề để í cô .

-"này anh kia, anh đang đọc gì đó?" Cô hỏi a vs ánh mắt xanh như len đan vậy.

-"..." anh vẫn ko trả lời cô.

-" này anh đừng có khinh người nhá" cô phùng má lên tức giận.

Lúc này anh mới để í cô đang đứng trước mặt mình.

-" sao, cô muốn ngồi đây à! Vậy thì cô ngồi đây đi. Tôi qua bên kia ngồi cx đc!"
Anh lẳng lơ trả lời.

-" ííí!! Ko phải vậy! Í tôi là anh có thể cho tôi ngồi đây ko! Là... ngồi chung..vs anh ... đó!!!" Cô ấp úm.

-" được thôi!!" Phong Nghi trả lời lạnh lùng như thể cho có lệ.

-" í!! Anh đag đọc sách gì dọ?? " đôi mắt lấp lánh đầy ngây thơ.

-" tôi đọc ngôn tình."
Câu nói nào của anh cũng lạnh lùng khiến ai kia tịt lời ko nói được nữa thật là nhạt nhẽo mà.

Cô chạy lon ton ra đường định mua cốc nước thì một chiếc tải đang lao tới!!

Anh chạy lại đẩy cô ra. Hai người lăn ra đất, tay anh bị xước chảy máu.
Cô thấy anh như vậy không khỏi đau lòng mà hỏi :

-" anh...anh... có sao ko ..... vậy ? " cô lo lắng .
Anh nằm trên cô vì lúc nãy cứu cô nên cả hai lăn ra lề đường.
-" tôi ko sao" anh bật dậy gương mặt có xíu đỏ ngượng ngạo.

-" tôi... tôi... tôi....xin lỗi anh." Cô chảy nước mắt nhìn tay anh đang chảy máu ko khỏi xót xa.

Anh nhìn thấy cảnh này của cô thật đáng yêu chết đi được mà. Anh cười nhẹ. Khuôn mặt anh lúc này thật là điển trai nha.

-" ko sao cả, tôi chỉ bị xước tí thôi mà!! Lần sau đừng chạy lung tung nhé!!!" Anh xoa đầu cô ôn nhu nói.

Sự dịu dàng của anh đã cướp mất trái tim nhỏ bé của cô rồi. Khi cô ở thế giới của mình thì đâu có xe như này!!
'Haizz may mà ko sao chứ cha mà biết đc chắc chết!!' Cô nghĩ thầm... gương mặt có chút ngáo ngơ.
-------------

Có dở lắm ko .

Lần đầu viết cứ nhận xét để em sủa😶😶

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngon#tinh