Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cậu đứng lên, mẹ nó đây là chỗ của tôi!

Đại học là nơi vui chơi cuối cùng trong cuộc đời, mỗi năm đều có vô số nam sinh, nữ sinh 18 tuổi vui vẻ đem theo sản phẩm điện tử yêu thích, đi vào cổng lớn của trường đại học.

Lớp học, chỉ là một phòng chơi game không thể lớn tiếng mà thôi. Giây phút mà học sinh bước vào lớp học thì sẽ phân thành hai loại, một loại là sẽ nhanh chóng ngồi vào hàng ghế đầu, phảng phất như đang tham gia một cuộc chiến tranh, loại còn lại là thường sẽ là ở hàng ghế sau, sợ rằng sẽ để lộ dưới mắt giáo viên. Loại thứ nhất sẽ mở lại mấy trang trước đơn giản ôn tập lại kiến thức, loại thứ hai thì sẽ điên cuồng mà lật sách. Tính toán xem nên ôn tập trước bao lâu cho bài kiểm tra cuối kì.

Lục Kính Dương không thuộc về bất cứ loại nào, cô cứ thích ngồi ở hàng thứ hai mà chơi điện thoại.

Đại học dường như có rất nhiều "quy tắc ngầm" quái lạ, ví dụ như lần đầu tiên lên lớp học ngồi chỗ nào thì đó sẽ phải ngồi chỗ đó suốt cả một học kì.

Mà loại quy tắc bất thành văn này, một khi bị phá vỡ, đổi lại chỉ có "chủ nhân" của chỗ ngồi đó đối với "kẻ có được" là sự bất lực và những lời oán giận thầm lặng, ví dụ Lục Kính Dương ở hiện tại, lúc nhìn thấy một người đàn ông eo lưng thắng tắp đang ngồi trên vị trí mà cô thường hay ngồi, trên mặt liền không chút vui vẻ, chỉ có thể xoay lại một cách trơn tru đi tới ngồi xuống vị trí trống ở hàng thứ ba.

Người này là ai chứ, chưa từng thấy bao giờ, rớt môn học lại à? Hay là ... sinh viên chuyển trường mà bạn học từng nói? Ngồi đầu không tốt, làm ơn đừng ngồi ở chỗ này a! Lục Kính Dương một bên lấy sách từ túi sách sau lưng đặt lên bàn một bên tức giận oán trách nghĩ.

Đến giờ, giáo viên dạy cơ học chất lưu đi vào phòng học, một thầy giáo tuổi qua 40 mà hai mắt vẫn sáng như đèn pha, giới tính nam, sở thích lên lớp, sở trường thích điểm danh. Cầm một cuốn sổ màu xanh da trời đến, đứng trên bục trung tâm của giảng đường, liếc nhìn bên dưới hai giây, mở cuốn sổ ra, bắt đầu đọc to rõ ràng tên của từng bạn học.

"Lục Kính Dương."

"Có!"

"Khuất Nghiên Hoa."

"Ở đây."

"Điền Vũ Bác."

"Có ~"

"Đặng Văn, ớ bạn học này, em là ai? Tôi chưa gặp qua em."

Lục Kính Dương cũng đang hoang mang, cái tên này cô cũng chưa nghe qua bao giờ. Đột nhiên, trước mắt sầm lại, mọc lên một bức tường tối đen, âm thanh vang lên lọt vào tai của mỗi bạn học cùng thầy giáo làm bầu không khí rung chuyển, tràn đầy sống động "Có!"

Lục Kính Dương cảm thấy tai mình ù đi trong chốc lát, thật là một người có thể để lại cho người khác một ấn tượng sâu sắc. Sự chán ghét trong lòng cô đối với Đặng Văn phút chốc tăng vọt, thiếu chút nữa là đạt tối đa.

"Rầm", đây là tiếng Đặng Văn chân tay nhanh nhẹn ngồi xuống, giây tiếp theo, Lục Kính Dương thiếu chút nữa liền quỳ xuống vì ông lớn này. Một khuôn mặt lạ lẫm xuất hiện ở trước mắt mình, môi đột ngột chuyển động, ngữ khí tức giận nói: "Bạn học, cậu vừa đạp vào mông tôi."

"Xin lỗi, xin lỗi.", Lục Kính Dương theo thói quen nở nụ cười xin lỗi, thu lại hai chân của mình.

Trong lòng Lục Kính Dương rối loạn thành một đoàn, lấy ra điện thoại mở game, tâm trạng bắt đầu kích động chơi Tiêu tiêu lạc. Dường như quả đông trên màn hình đều là từng cái từng cái đầu của Đặng Văn. Ba cái loại bỏ, bốn cái gộp lại, nổ tung cả mảng lớn.

Đậu má, aaaa!

"Kính Kính, cảm giác cậu lên lớp có chút không vui nha, tiêu tiêu lạc đã qua hơn ba mươi màn rồi, làm sao thế?" , hết giờ học, Phó Dục, một người cùng kí túc xá với cô đi lên, ôm Lục Kính Dương, cười cười hỏi.

"À, người mới tới ngồi mất chỗ tớ thường ngồi rồi." , Lục Kính Dương ngữ khí không vui nói

"Hầy, làm tớ tưởng có chuyện gì cơ, lần sau trực tiếp nói, đến sớm một chút chiếm lại!"

"Hôm nay đến cũng đủ sớm rồi, vẫn là không chiếm được."

"Làm sao vậy? Làm sao vậy?" , Khuất Nghiên Hoa cũng thu dọn đồ đạc rồi chạy tới.

"Người mới tới kia ngồi mất vị trí cậu ta thích, đang biểu đạt nỗi nhớ nhung đối với vị trí cũ đây!" , Phó Dục mồm miệng liên thanh không ngừng, nói.

"Chỉ là chuyện này thôi á? Lần sau trực tiếp nói với cậu ấy đi, bảo cậu ấy đứng lên đổi vị trí khác!" , Khuất Nghiên Hoa cũng sợ chuyện không đủ rối, "Hahahahaha, đi thôi, về kí túc xá nào, chị Thần, đuổi kịp đi nào!"

Chị Thần, tên là Hoắc Tinh Thần, nghe tên thôi là dường như đã có thể chinh phục cả thế giới rồi, người cũng rất là cao lãnh, cầm điện thoại, nghe thấy tiếng gọi, một lời không nói mà bắt đầu hướng về phía trước "bay".

Lục Kính Dương thở dài, điều chỉnh lại tâm trạng, khôi phục lại bộ dạng cười ha ha như mọi ngày, cùng bạn cùng phòng trở về.

Một tuần sau.

Giờ cơ học chất lưu từng phút từng giây đúng theo mà đến, Lục Kính Dương đến phòng học sớm trước mấy phút, nhìn thấy Đặng Văn đã ung dung yên vị ngồi ở hàng thứ hai, cúi thấp đầu, không biết đang làm gì. Trước mắt nhìn kế hoạch A của Phó Dục không hiệu quả, Lục Kính Dương không chút do dự, xông tới đập bàn, trực tiếp chuyển sang kế hoạch B, "Cậu đứng lên, mẹ nó đây là chỗ của tôi!"

Ba người bạn cùng phòng khác vẫn đang ở hàng ghế sau gặp mặt, trực tiếp hóa đá tại chỗ.

"Cậu lúc đó thật sự là đang cùng cậu ta nói đùa sao?, Phó Dục lay lay Khuất Nghiên Hoa.

Ngón tay đang ấn trên điện thoại Khuất Nghiên Hoa dừng lại giữa không trung, ngẩn người nói "Đúng thế..."

"Cậu ta... điên rồi?" Hoắc Tinh Thần kinh ngạc nói.

Đặng Văn nghe thấy tiếng tiếng hét, giống như có điều kiện phản xạ ngẩng đầu lên, khí chất quân nhân bất chợt bùng nổ, "trừng" mắt nhìn "vị khách không mời" , hai chân bỗng nhiên phát lực, hai tay xông đến phía Lục Kính Dương đang ngơ ngác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro