Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 2: Đặng Văn cậu bình tĩnh!

Đặng Văn nghe thấy tiếng hét, giống như có điều kiện phản xạ cậu ngẩng đầu lên, khí chất quân nhân bất chợt bùng nổ, trừng mắt nhìn "vị khách không mời", hai chân bỗng nhiên có lực, xông đến phía Lục Kính Dương đang ngơ ngác.

Tuy rằng là học sinh, nhưng người từng học qua binh lực, bạo phát cũng phải khiến người ta kinh ngạc, còn chưa đợi mọi người xung quanh kịp thời phản ứng, Lục Kính Dương đã ngã ngồi trên mặt đất, tay giơ lên chụp lấy nắm đấm, Lục Kính Dương giống như người rỗng bị nhồi nhét bông vậy mà nhận lấy cú đấm.

"Ôi mẹ ơi, làm sao lại đánh nhau rồi!", Phó Dục chạy vội tới kéo lại can ngăn, Khuất Nghiên Hoa cũng chạy theo tới.

Hoắc Tinh Thần nhanh chóng cầm điện thoại hướng về phía Lục Kính Dương.

Nam sinh nữ sinh xung quanh cũng ngơ ra rồi, Diệp Hà là nam sinh có quan hệ tốt nhất với Lục Kính Dương trong cả lớp, nhìn thấy Lục Kính Dương bị bắt nạt, dùng cái giọng nhừa nhựa không chuẩn tiếng phổ thông của mình khuyên can. "Đừng đánh nữa, trời ạ, Đặng Văn cậu bình tĩnh! Hai người đừng đánh nữa!", lúc Diệp Hà nói câu này liền cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, nhờ vào sự nghiêm túc sửa đổi bản thân, lập tức đổi giọng, "Cậu đừng đánh nữa!"

Đặng Văn nghe thấy Diệp Hà đổi giọng liền cảm thấy có chút thú vị tuy rằng muốn cười, ý thức được, thu lại nắm đấm, nhìn xung quanh, nam hay nữ đều đang kéo anh lại, có chút xấu hổ, cúi thấp đầu nhìn, mũi của Lục Kính Dương cũng đã chảy máu rồi.

"Anh em, cậu dùng sức cũng đủ mạnh đấy, xin lỗi đi." Phó Dục vỗ vỗ vai Đặng Văn. Khuất Nghiên Hoa vội vàng đỡ lấy Lục Kính Dương đăng choáng váng như người mất hồn đứng dậy, chầm chậm hướng nhà vệ sinh đi thẳng. Hoắc Tinh Thần nhìn theo Lục Kính Dương đang rời đi, nhìn xung quanh một hồi, cũng chạy theo Lục Kính Dương vào nhà vệ sinh.

Đặng Văn tuy rằng xấu hổ, nhưng cũng không xin lỗi, đỏ mặt cúi đầu thu dọn đồ đạc.

"Cậu...đi xin lỗi đi, đánh người ta thành như vậy. Đều là cùng một ngành, này mới có năm hai..." Phó Dục thấp giọng nói mấy câu, nhìn đối phương áo đen quần đen ngồi xổm dưới đất giống như cục đá kiên cố không thể phá vỡ vậy, không nói gì cả, nhặt túi sách của Lục Kính Dương lên, đi về chỗ mà ba người kia vừa ngồi.

Diệp Hà nhân cơ hội này tranh thủ nói mấy câu gì đó với Đặng Văn.

"Tôi...tôi biết tôi đánh cậu ấy là không đúng, nhưng mà, cô ấy nói tục, tôi liền nhịn không được..", Tảng Đá tiên sinh đột nhiên mở miệng, Phó Dục đầu cũng không ngoảnh, đem túi sách của Lục Kính Dương đặt xuống, ngẩng đầu cười cười nói: "Này, nói với cô ấy đi, nói với tôi cũng đau có tác dụng gì?". Ngay sau đó, đầu cô nặng giống như đeo chì vậy, cúi thấp xuống.

Xử lý máu mũi cũng không khó, rất nhanh Lục Kính Dương đã quay lại, nhìn về hướng Phó Dục mà đi, mặt mũi không chút vui vẻ, phía sau là Khuất Nghiên Hoa và Hoắc Tinh Thần, không nói một lời.

Bốn người ngồi về chỗ, Đặng Văn bị Diệp Hà đẩy tới, tảng đá kia lập tức đỏ bừng mặt, hướng Lục Kính Dương bắt đầu xin lỗi, "Tôi không nên đánh cậu, tôi không khống chế được chính mình...thực sự xin lỗi."

"Không sao, không sao. Cũng do miệng tôi nói bậy, bỏ đi.", Lục Kính Dương rút điện thoại ra bắt đầu chơi game.

"Tôi sau này, sau này mời cậu ăn cơm, cậu đừng để trong lòng."

"Ừ ừ, thật sự không sao." Trong mũi vẫn nhét cục giấy, Lục Kính Dương ngẩng đầu mỉm cười với Đặng Văn, giấy nhét làm lỗ mũi to ra, nhìn giống như một người bị liệt cơ mặt, Đặng Văn không nhịn được "haha" một tiếng, Lục Kính Dương sững sờ.

"Xin lỗi, xin lỗi, tôi không nên cười...", Đặng Văn lại bắt đầu xin lỗi, nói xong liền chạy đi. Lục Kính Dương càng nhìn càng khó hiểu, sờ sờ mặt của mình, hỏi Khuất Nghiên Hoa, "Mặt tớ...bị làm sao à?"

"Không có gì a."

"Phó Dục, trên mặt tớ có gì à?"

" Trừ lỗ mũi đang cắm một cây "hành lá" thì cũng không có gì cả."

".....", tìm thấy nguyên nhân rồi, Lục Kính Dương chọc chọc cây "hành lá" của mình, đột nhiên ý thức được cái gì đó, theo bờ vai của Phó Dục chỉ tay, "Cậu nói ai là heo hả?"

" Tôi sai rồi sai rồi lão đại, tớ là heo tớ là heo."

Đặng Văn quay đầu nhìn Lục Kính Dương đang cùng bạn phòng đùa giỡn, giơ điện thoại lên. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro